Màn đêm không hề yên tĩnh.
Dưới bầu trời sao, từng bóng người mặc hắc bào lén tiến vào từng toà cổ thành của Nam Sở, sau đó biến mất tăm mất tích.
Phía Diệp Thành bắt đầu hành động, nhờ có màn đêm thần không biết quỷ không hay mà bọn họ có thể tiến vào từng toà cổ thành của Chính Dương Tông, đợi sáng sớm thì sẽ đồng thời phát động tấn công.
………
Trong đại điện của Chính Dương Tông lúc này là khói mù mịt, bầu không khí nặng nề, mấy chục bóng hình đứng sừng sững ở đó mặt mày hết sức khó coi.
“Ngươi chắc chắn đội quân tu sĩ đó do Diệp Thành thống lĩnh sao?”, sau hồi yên lặng, Thành Côn ném ánh mắt sắc lạnh nhìn lão già mắc y phục đen phía dưới.
“Chính xác không sai ạ”, lão già mặc y phục đen khẳng định chắc nịch: “Toàn bộ người của Chính Dương Tông đều bị phế đi tu vi, còn những người trước đó tới chúc thọ Linh Chân thì trên tám phần đều bị ép đến mức phải tự phế đi tu vi, chỉ có số ít người may mắn thoát khỏi”.
“Đúng là dị thường”, Ân Trụ trầm giọng, “hắn lấy đâu ra cả đội quân tu sĩ mạnh như vậy?”
“Thánh Nữ thì sao? Chẳng phải con bé cũng đi sao? Sao không thấy thông tin nó quay về?”, Chính Dương Lão Tổ mặt mày tối sầm nhìn lão già mặc y phục đen.
Ông ta vừa dứt lời, một bóng hình mảnh khảnh bước vào đại điện của Chính Dương Tông, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Cơ Tuyết Băng sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3653914/chuong-1008.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.