“Quà lớn?”, mọi người nhướng mày: “Là gì?”
“Phá huỷ mạng lưới tình báo của họ!”, Diệp Thành cười toét miệng: “Chung Tiêu tiền bối nói với ta rồi, mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng và Hằng Nhạc Tông đã kiểm soát các cứ điểm tình báo của Chính Dương Tông, vậy còn không xử lý luôn?”
“Đến lúc giải quyết bọn chúng rồi”, mọi người đều cười.
“Mọi người chuẩn bị đi!”, Diệp Thành lấy ra mấy chục tấm ngọc giản, truyền cho phía Thiên Tông Lão Tổ: “Mọi người dựa theo vị trí ở đây rồi lén trà trộn vào. Vẫn là câu nói đó, đây là hành động lớn, đội hình các cao thủ phái đến mỗi cứ điểm mạng lưới tình báo đều phải đảm bảo áp chế hoàn toàn cao thủ của Chính Dương Tông, ra tay đồng thời. Nếu thuận lợi thì hãy kết thúc chiến đấu trong vòng chưa đến ba phút, phá huỷ mạng lưới tình báo của họ, như vậy Chính Dương Tông sẽ giống như người mù, mọi việc sẽ thuận lợi hơn rất nhiều”.
“Đã hiểu”, mọi người cười hiểu ý, đứng dậy đi ra ngoài, để đề phòng nên họ cũng quyết định tham gia vào cuộc tấn công bất ngờ tối nay.
Sau khi mọi người rời đi, Diệp Thành trở tay lấy ra một con ngươi huyền ảo, để nó lơ lửng trong lòng bàn tay. Con ngươi này chính là căn nguyên Thiên Nhãn của Vân Thanh, loáng thoáng có thể thấy trên con ngươi còn có ấn ký hoả diễm tựa như đang bốc cháy, ánh lên ánh sáng huyền diệu.
“Huyền Đạo Thiên Nhãn?”, nhìn thấy con ngươi hư ảo kia, trong đôi mắt đẹp của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3653913/chuong-1007.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.