Chương trước
Chương sau
“Ta phải thừa nhận, đôi lúc muội cũng vẫn ngốc như năm đó”, Diệp Thành cười nhẹ lắc đầu. 

 Nghe thấy hai chữ ‘năm đó’, người Cơ Tuyết Băng khẽ run lên, trên mặt mang theo nét hoài niệm, tự giễu và phức tạp, trong mắt còn ngấn nước khiến trước mắt cô ta nhoà đi. 

 Mới chỉ một năm mà đã khiến cô ta có cảm giác như đã cách một đời. Chàng thanh niên trước mặt hết lần này đến lần khác chạm tới giới hạn khiến cô ta sửng sốt, nhưng cũng hết lần này tới lần khác khắc sâu trong tim cô ta, thành tựu hiện tại, lập trường hiện tại, địa vị hiện tại của họ đã định sẵn sẽ không bao giờ có thể quay về năm đó. 

 “Đi đi! Lần sau gặp sẽ là sinh tử”, Diệp Thành ở bên này đã đứng dậy, chậm rãi bước đi. 

 Nhìn bóng lưng dần xa của Diệp Thành, hai mắt Cơ Tuyết Băng nhoà đi, nước mắt dâng lên trong mắt cũng dần ngưng tụ thành băng. Đời này, cô ta không muốn bàn chuyện sinh tử với người này nhất, nhưng sự thật phũ phàng, bọn họ đã định phải gặp nhau trong cuộc chiến sống còn. 

 Vút! 

 Dưới sự chú ý của mọi người, Cơ Tuyết Băng hoá thành một làn khói xanh rồi biến mất, là đạo thân nên dù có giết cô ta cũng không ảnh hưởng đến bản thể, đây cũng là lý do Diệp Thành để cô ta đi. 

 “Thánh chủ, là ta bất tài”, Si Hồn ở trong không gian hư vô truyền âm cho Diệp Thành. 

 “Không trách ngươi”, Diệp Thành nhẹ giọng nói. 

 Sở dĩ hắn nói chuyện với đạo thân của Cơ Tuyết Băng lâu như vậy, mục đích là để phía Si Hồn tranh thủ thời gian đi tìm bản thể của Cơ Tuyết Băng, mà trong khoảng thời gian này, Si Hồn dẫn cao thủ của Viêm Hoàng đi tìm kiếm trong bán kính một trăm nghìn mét cũng không thấy bóng dáng bản thể của cô ta đâu. 

 Những điều này, hắn đã dự đoán từ trước. 

 Bây giờ trong lòng hắn bắt đầu có cảm giác chán ghét bản thân một cách khó hiểu, để bắt bản thể Cơ Tuyết Băng mà hắn không ngần ngại giở trò bày mưu tính kế trước đạo thân của cô ta, hắn đã không nhớ được mình trở nên gian xảo như vậy từ bao giờ, để đạt được mục đích mà không ngần ngại sử dụng đủ thủ đoạn tâm cơ với bất kỳ ai. 

 Bây giờ không tìm được bản thể của Cơ Tuyết Băng, như vậy tin tức ở đây cũng khó giấu được nữa, mà quân đội tu sĩ hùng mạnh do hắn chỉ huy cũng sẽ bị Chính Dương biết đến. 

 Hoặc có thể nói, hành động hôm nay của hắn đã đánh rắn động cỏ, lợi thế hành động bí mật của họ đang dần suy yếu. 

 Tuy nhiên những điều này đã không còn quan trọng đối với hắn nữa, hiện tại ba tông của Nam Sở, họ đã kiểm soát được hai tông, các thế gia lớn của Nam Sở cũng đã bắt tay với họ hơn một nửa, sức chiến đấu tổng thể đã vượt xa Chính Dương Tông, nếu hắn muốn thì hôm nay có thể đánh chiếm Chính Dương Tông luôn. 

 Nhưng thời cơ tốt nhất mà hắn muốn vẫn chưa tới, để bảo toàn tối đa lực lượng, họ cần một thời gian để tập hợp thêm sức mạnh, áp chế bằng thực lực tuyệt đối mới có thể giảm thiểu thương vong. 

 “Thu dọn chiến trường”, sau khi suy nghĩ thấu đáo, Diệp Thành lập tức hạ lệnh. 

 “Chỉ chờ câu này của ngươi thôi”, Long Nhất và Long Ngũ nhảy xuống, các cao thủ Viêm Hoàng phía sau cũng ùn ùn kéo đến, những người tự phế tu vi kia bỏ lại túi đựng đồ chất thành đống lớn, trong đó có rất nhiều bảo bối. 

 Ngoài những thứ này ra còn có Chính Khí Điện. 

 Chính Khí Điện đứng vững ở Nam Sở đã lâu, những đồ góp nhặt được chắc chắn cũng dư dả, mà của cải của Chính Khí Điện bây giờ đã thuộc về họ, số tiền này đủ để họ trang bị một đội quân mạnh mẽ. 

 “Nhanh lên, nhanh lên, đừng lề mề”, Long Nhất dẫn đầu xông vào một toà linh sơn của Chính Khí Điện, sau đó là những tiếng hô hào rất lớn của mọi người. 

 “Nhanh nhẹn lên cho ta”, ở một nơi khác, Long Ngũ cũng dẫn theo nhóm tiểu đệ của mình quét sạch một toà linh sơn khác, thấy bảo bối là nhặt, không hề khách sáo, tựa như nhóm cướp. 

 “Các tiền bối, mời vào trong”, Diệp Thành chắp tay với phía Mộ Vân Ngạo, Hoàng Đạo Công, Nam Cung Chính, Âu Dương Hải: “Lúc trước đắc tội các vị, ta có thể hân hạnh mời các vị vào điện nói chuyện không?” 

 Mà khi hắn nói lời này thì cao thủ của Viêm Hoàng đã giải trừ phong ấn cho mấy người họ. 

 Đương nhiên, phía thanh niên yêu nghiệt của Yêu tộc và Thị Thiên Chân Nhân của Thị Huyết Điện vẫn ở trong trạng thái phong ấn, tức là chỉ những người được giải trừ phong ấn mới được vào điện nói chuyện cùng Diệp Thành, những người khác thì xin lỗi nhé, chờ bên ngoài đi! 

 “Tên nhãi ranh”, Hoàng Đạo Công mắng chửi, khuôn mặt già nua đen như than, ngay cả Hạo Thiên Huyền Chấn cũng không dám đối xử với ông ta như vậy, thế mà Diệp Thành lại phong ấn ông ta hơn nửa canh giờ, ông ta phải để mặt mũi ở đâu? 


 Những người này là đối tượng được Diệp Thành và phía Hằng Nhạc Chân Nhân lựa chọn cẩn thận để mời gia nhập, Diệp Thành rất coi trọng họ, nếu có thể liên hợp thì sức chiến đấu của Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, Thanh Vân chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều. 

 “Nói đi, gọi chúng ta vào làm gì?”, Hoàng Đạo Công lên tiếng trước: “Nói nhanh lên, nói xong lão tử còn đến Hạo Thiên thế gia, tìm Hạo Thiên Huyền Chấn nói chuyện, khen ngợi nhi tử bảo bối của ông ta vài câu”. 

 “Tiền bối đừng đùa nữa, ta nói chuyện chính đây”, Diệp Thành ho khan. 

 “Tiểu hữu, bây giờ có thể nói cho chúng ta biết thân phận thật sự của ngươi rồi chứ!”, Âu Dương Hải nở nụ cười khẽ nhìn Diệp Thành.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.