Chương trước
Chương sau
“Tiểu hữu, bây giờ có thể nói cho chúng ta biết thân phận thật của ngươi rồi chứ!”, Âu Dương Hải mỉm cười nhìn Diệp Thành. 

 Lời này vừa dứt, không chỉ Mộ Vân Ngạo, Nam Cung Chính mà ngay cả Hoàng Đạo Công đang bực bội cũng bất giác dỏng tai lên. Có thể thống lĩnh, điều khiển đội quân tu sĩ hùng mạnh như thế, thân phận của Diệp Thành đơn giản được mới lạ. 

 “Thánh chủ Viêm Hoàng, chưởng giáo Hằng Nhạc”, Diệp Thành nở nụ cười. 

 “Thánh chủ Viêm Hoàng, chưởng giáo Hằng Nhạc?”, nghe thấy tám chữ này, mấy người có mặt đều giật mình, ánh mắt đổ dồn vào Diệp Thành, họ đã nhiều lần suy đoán về thân phận của Diệp Thành nhưng không ngờ thân phận của hắn lại ghê gớm đến mức này. 

 “Hèn gì ta cảm nhận được vài luồng khí tức cường đại khác thường mà lại quen thuộc từ những cao thủ ngươi dẫn tới”, Âu Dương Hải hít một hơi thật sâu: “Tiểu hữu nói thế, vậy mấy luồng khí tức ấy hẳn là phía Chung Giang”. 

 “Chẳng trách ngươi không làm gì Hằng Nhạc Chân Nhân, hoá ra là cùng một nhóm”, Nam Cung Chính mỉm cười lắc đầu: “Xem ra Nam Sở mấy ngày nay không giống như lời đồn, mọi người đều biết ngươi đã bắt Doãn Chí Bình – chưởng giáo của Hằng Nhạc, nhưng lại không biết ngươi đã trở thành chưởng giáo mới của Hằng Nhạc”. 

 “Thảo nào ngươi có thể huy động cả đội quân tu sĩ lớn mạnh như vậy”, Mộ Vân Ngạo cảm thán: “Viêm Hoàng lại thêm Hằng Nhạc, lực lượng mà tiểu hữu nắm giữ đủ để phá thế chân vạc ở Nam Sở rồi”. 

 “Tiểu tử ngươi được lắm!”, Hoàng Đạo Công tặc lưỡi nhìn Diệp Thành: “Không ngờ Hạo Thiên Huyền Chấn lại có đứa con trai tài giỏi đến vậy”. 

 “Vậy tiền bối có muốn dựa vào ta không?”, Diệp Thành ngoáy tai. 

 “Cút”. 

 “Ngoài Viêm Hoàng và Hằng Nhạc, tiểu hữu còn kiểm soát thế lực khác nữa đúng không?”, Âu Dương Hải lại nở nụ cười nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt già nua tinh anh còn mang theo ẩn ý sâu xa, lời của ông ta khiến ánh mắt của mọi người trong đại điện lại lần nữa đổ dồn về phía này. 

 “Đúng như tiền bối nghĩ”, Diệp Thành lại cười: “Thượng Quan thế gia ở Đông Nhạc Nam Sở, Tư Đồ thế gia ở Tây Thục, Đông Phương thế gia, Tây Môn thế gia, Bắc Thần thế gia, nhà họ Hùng ở Nam Cương, Thiên Tông thế gia ở Bắc Sở, nhà họ Tô ở thành Xuân Thu. Ngoài ra, mấy ngày nay chúng ta đang bàn chuyện liên minh với Hoàng tộc của Đại Sở, nhà họ Ngưu ở Bàn Long Hải Vực, đảo Hắc Long của Nam Yến Đại Trạch, Tây Lăng Ba Thục, Chú Kiếm Thành, Thất Tịch Cung, Bắc Hải thế gia, Huyền Thiên thế gia”. 

 “Mẹ kiếp”, nghe thấy lời này, dù là cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong như Hoàng Đạo Công cũng không nhịn được chửi thề. 

 “Nhiều... Nhiều vậy ư”, không chỉ ông ta mà Âu Dương Hải, Nam Cung Chính và Mộ Vân Ngạo đều biến sắc, liên hợp với nhiều thế lực như vậy, sức chiến đấu lớn mạnh như thế, thực lực này đã đủ để chống lại Thị Huyết Điện của Bắc Sở. 

 “Còn nữa, sắp tới vãn bối sẽ đến Đan Thành, hy vọng có thể liên minh với họ”, khi mọi người còn đang ngạc nhiên, Diệp Thành lại ung dung nói tiếp. 

 Đan Thành? 

 Nghe thấy hai chữ này, trong mắt mọi người đều loé lên tia sáng sắc bén. 

 Đan Thánh Diệp Thành, danh hiệu này đã sớm truyền khắp Đại Sở, phong hiệu này còn cao hơn cả Đan Vương, tiềm lực ấy đáng sợ đến mức nào chứ! 

 “À đúng rồi, Thanh Vân Tông cũng nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta”, khi mọi người còn đang ngỡ ngàng, Diệp Thành lại nói thêm câu nữa. 

 Nghe vậy, ánh mắt mọi người trong điện đồng thời nhìn về phía Diệp Thành, vẻ mặt vô cùng đặc sắc, họ còn tưởng mình nghe nhầm. 

 “Ta không lừa mọi người đâu”, Diệp Thành nghiêm túc nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.