Chương trước
Chương sau
Diệp Thành ngồi xuống, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. 

 Lúc này, Hằng Nhạc Chân Nhân không giới thiệu nữa, Cơ Tuyết Băng là ai chắc hẳn ở đây không ai biết rõ hơn Diệp Thành. 

 Nhưng điều ông ta muốn biết là Diệp Thành sẽ ứng xử người thương trước kia như thế nào. 

 Không chỉ ông ta mà tất cả mọi người có mặt, bao gồm cả cao thủ của Viêm Hoàng, Hằng Nhạc và những cao thủ vẫn đang bị phong ấn, trong lòng họ cũng đều nghĩ như vậy. 

 Mặc dù Cơ Tuyết Băng là người thương trước kia của Diệp Thành, nhưng thân phận của cô ta lại rất nhạy cảm, Thánh nữ của Chính Dương Tông, điện chủ phân điện thứ chín của Chính Dương Tông, bất cứ thân phận nào trong hai thân phận này đều đủ để hắn giết cô ta. 

 “Bản thể đâu?”, Diệp Thành cất lời, vừa tự rót rượu cho mình vừa bâng quơ hỏi một câu, câu này của hắn khiến cao thủ tứ phương đều bất ngờ, lại một lần nữa chuyển ánh nhìn sang Cơ Tuyết Băng, lời này của Diệp Thành đã rất rõ ràng, đó là Cơ Tuyết Băng này không phải bản thể. 

 “Quả nhiên huynh đã không còn là Diệp Thành của một năm trước”, đôi môi của Cơ Tuyết Băng khẽ mở, nhưng giọng điệu không còn lãnh đạm như trước nữa, trong đôi mắt hiện lên vẻ tự giễu và phức tạp, điều quan trọng nhất là cô ta không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thành. 

 “Muội cũng không còn là Cơ Tuyết Băng của một năm trước nữa”, Diệp Thành bình tĩnh nhìn Cơ Tuyết Băng, giọng điệu đều đều, không hẳn là lạnh nhạt nhưng cũng không nhiệt tình, mọi thứ dường như rất tự nhiên. Nữ tử trước mặt dường như chỉ là một người không quan trọng trong cuộc đời hắn. 

 “Nếu bản thể tới, huynh sẽ giết ta sao?”, Cơ Tuyết Băng cắn răng, lần đầu tiên ngước lên nhìn thẳng vào mắt Diệp Thành. 

 “Có giết không thì ta không biết, nhưng trói muội một lần nữa là điều chắc chắn”, Diệp Thành nói xong, lấy một viên linh quả trên bàn rượu cho vào miệng, trông như tên lưu manh vô lại. 

 Hắn vừa dứt lời, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng trở nên vô cùng kỳ lạ. 

 Mặc dù là đạo thân nhưng cũng có ký ức tương thông với bản thể, ngày đó Diệp Thành trói cô ta đòi Chính Dương Tông tiền chuộc, làm náo loạn cả Đại Sở, bây giờ lại nghe thấy lời này, cô ta cảm thấy rất kỳ lạ. 

 So với cô ta, cao thủ ở bốn phía cũng có vẻ mặt khác lạ, họ khẳng định tên vô sỉ Diệp Thành này chuyện gì hắn cũng làm ra được. 

 “Muội có biết không, không lâu nữa chúng ta sẽ gặp nhau trên chiến trường đấy”, Diệp Thành dốc cạn chén rượu mạnh rồi lại lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng bình tĩnh. 

 “Vậy nên nếu là bản thể tới, chắc chắn huynh sẽ giết ta”, Cơ Tuyết Băng nở nụ cười buồn: “Ngày đó ở trong khu vườn nhỏ của thành cổ, ta cảm nhận rõ ràng sát ý của huynh. Lập trường của chúng ta khác nhau, đã định trước sẽ phải làm kẻ thù một mất một còn trên chiến trường”. 

 “Vậy muội hãy về nói với Thành Côn rằng không phải ta chết thì là ông ta chết”. 

 “Các huynh đấu không lại Chính Dương Tông đâu”, câu này Cơ Tuyết Băng truyền âm cho Diệp Thành, dường như không muốn để những người khác nghe thấy. 

 “Có đấu lại hay không, phải đấu mới biết được”, Diệp Thành nhàn nhã xoay ly rượu, trong mắt loé lên một tia sáng. 

 “Huynh thật sự muốn gây chiến vì ân oán cá nhân sao?”, Cơ Tuyết Băng hít sâu một hơi, liếc nhìn Diệp Thành: “Một khi chiến tranh nổ ra sẽ có rất nhiều người phải chết”. 

 “Đã là điện chủ của một điện rồi, muội không cảm thấy muội đang lừa mình dối người sao?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Cơ Tuyết Băng: “Ta nên nói muội ngực to mà không có não, hay nên nói muội tóc dài mà não ngắn đây? Huyền Linh Chi Thể bất bại trong truyền thuyết là huyết mạch cao ngạo nhường nào, muội học được cách tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục trước thế đạo hỗn chiến này từ bao giờ vậy?” 

 “Ta...”, Cơ Tuyết Băng mấy máy môi nhưng lại không biết phải phản bác thế nào. 

 “Muội đã không còn là Cơ Tuyết Băng của năm đó nữa, đứng ở đỉnh cao của hiện tại, có được thân phận hiện tại, muội không thể không rành thế sự như trước nữa. Điều tốt đẹp mà muội hướng tới, thiên hạ thái bình mà muội khao khát không chỉ cần tưởng tượng, mà còn là cả một chặng đường dài trải bằng máu xương”, Diệp Thành cất giọng đều đều, có thể nói là không buồn không vui. 

 Đột nhiên, Cơ Tuyết Băng im lặng, rũ mắt xuống, ngồi yên đó như bức tượng băng được điêu khắc ra.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.