Chương trước
Chương sau
 “Người của Thanh Vân Tông?”, Sở Linh Ngọc cũng sửng sốt, cầm lấy miếng ngọc giản ký ức linh hồn Diệp Thành đưa cho. 

 Sau khi đọc ký ức của Huyết Viêm, vẻ mặt cô ta cũng trở nên cực kỳ thú vị. 

 Diệp Thành day mạnh đầu mày: “Điện chủ chín phân điện của Hằng Nhạc Tông có một người của Thị Huyết Điện, một người của Chính Dương Tông, một người của Thanh Vân Tông, mớ hỗn độn gì đây!” 

 “Không biết nếu Doãn Chí Bình biết tin sẽ có biểu cảm gì?”, Sở Linh Ngọc cảm thán. 

 “Bây giờ con đang nghĩ đến một chuyện khác, nếu Huyết Viêm là người của Thanh Vân Tông, vậy nghĩa là bây giờ Thanh Vân Tông đã biết bảy ngày nữa Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông sẽ tấn công chín phân điện của mình”. 

 “Nhưng biết thì cũng có làm được gì! Sức chiến đấu của chín điện so với sức chiến đấu của mười tám điện, Thanh Vân Tông vẫn ở thế yếu thôi!” 

 “Không!”, Diệp Thành nhẹ nhàng lắc đầu: “Nếu tin tức không bị lộ ra, sức chiến đấu mười tám điện của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông có thể áp đảo khiến Thanh Vân Tông trở tay không kịp, bại trận là điều không có gì phải nghi ngờ. Nhưng bây giờ bọn họ đã biết, vậy nên nó lại là một vấn đề khác”. 

 Nói đến đây, Diệp Thành xoa cằm: “Ký ức của Huyết Viêm đã nói lên rất rõ ràng rằng Thanh Vân Tông cũng đang âm thầm điều động đại quân, nhưng không phải tấn công mà là phòng thủ. Bọn họ đã tăng thêm chín tầng kết giới hộ thành, bây giờ mà tấn công, cho dù hai đấu một cũng rất khó phá được phòng ngự của họ. Chín điện không chỉ cửu cửu liên hoàn, nó còn gắn liền với tông môn chính, Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông chỉ dựa vào mười tám phân điện thì không thể phá vỡ phòng ngự của họ, muốn hoàn toàn phá được thì cần phái thêm sức chiến đấu của tông môn chính từ hai tông nữa”. 

 “Ý ngươi là rất có khả năng sẽ phát triển thành một trận quyết chiến giữa Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông với Thanh Vân Tông sao?” 

 “Còn phải xem quyết tâm từ tông chính của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông nữa”, Diệp Thành trầm ngâm suy nghĩ: “Nếu họ quyết tâm đánh đổi chín phân điện lớn của Thanh Vân Tông thì phải phái thêm người từ tông chính, hơn nữa phái đi ít cũng không có tác dụng, phải phái đi nhiều, như vậy chẳng phải sẽ là một trận quyết chiến hai tông đấu với một tông sao?” 

 “Vậy ngươi định làm gì?”, Sở Linh Ngọc nhìn Diệp Thành. 

 “Việc binh quý ở thần tốc, phải tấn công trước thôi”, Diệp Thành xoa cằm: “Trước khi Thanh Vân Tông chuẩn bị xong, có lẽ còn có thể đánh bất ngờ khiến họ không kịp trở tay, nhưng cũng chỉ là có thể thôi”. 

 Ù! Ù! 

 Khi hai người đang nói chuyện thì hư không truyền âm thạch đã rung lên, giọng của Chung Quy Lão Tổ vọng lại: “Đã giải quyết xong phân điện thứ ba và thứ tư của Hằng Nhạc”. 

 “Tin tốt”, Diệp Thành không khỏi nở nụ cười. 

 “Bây giờ chín phân điện lớn của Hằng Nhạc đã nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta, có cần thông báo cho Chính Dương Tông phát động tấn công trước không?”, Sở Linh Ngọc hỏi. 

 “Các Lão”, Sở Linh Ngọc còn chưa nói xong đã bị một tiếng nói bên ngoài cắt ngang, hơn nữa còn gọi thẳng là ‘Các Lão’, hiển nhiên người bên ngoài cũng là người của Thanh Vân Tông, mà ‘các lão’ người đó nói đương nhiên chính là Huyết Viêm. 

 “Vào đi”, Diệp Thành biến thành dáng vẻ của Huyết Viêm. 

 Chẳng mấy chốc, một ông lão mặc áo bào tím bước vào, đầu tiên ông ta cung kính hành lễ, sau đó nói: “Ta vừa nhận được tin tình báo, phát hiện Thánh tử đang ở Huyền Cổ”. 

 Thánh tử? 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.