Chương trước
Chương sau
 “Đã hiểu”, mấy người mỉm cười. 

 “Ngày mai đi! Bây giờ ba người họ vẫn đang ở cùng nhau, đến khi ai về điện đấy thì chúng ta hành động”. 

 “Vậy bây giờ có thể làm vài ly đúng không?” 

 … 

 Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao rải rác. 

 Trong một toà Địa Cung yên tĩnh ở Hằng Nhạc Tông không ngừng vang lên những tiếng gào thét thê lương, cực kỳ đáng sợ. 

 Nhìn kỹ thì thấy có một bóng người đang đứng, người đó chính là Doãn Chí Bình. 

 Xung quanh hắn ta đầy xác chết khô, tướng chết cực kỳ khủng khiếp, đều là người bị hút hết linh nguyên và khí huyết mà chết. 

 “Ma công thôn thiên thật huyền diệu!”, Doãn Chí Bình hít một hơi thật sâu, vẻ mặt hưởng thụ, hàm răng trắng bóng còn loé lên ánh sáng u ám, khoé miệng nở nụ cười giễu cợt, hai mắt đầy tia máu. 

 … 

 Ngày mới lại đến. 

 Buổi sáng, mấy người vươn vai đứng dậy, nhờ truyền tống trận đi đến các phân điện lớn. 

 Còn Diệp Thành và Sở Linh Ngọc thì tới phân điện thứ bảy trước, dùng thân phận của Cổ Nguyên để gọi Huyết Viêm của phân điện thứ sáu: “Điện chủ Huyết Viêm, thật sự xin lỗi, hôm qua ta có chuyện gấp nên không đến được, hôm nay có thời gian rồi, chúng ta xem bảo vật của ta đi”. 

 “Ngươi tới đây đi!”, giọng của Huyết Viêm đều đều. 

 “Được!”, Diệp Thành bước vào truyền tống trận, Sở Linh Ngọc cũng duỗi eo vào theo. 

 Khi hai người ra khỏi truyền tống trận, đập vào mắt là vài nữ tử khoả thân nằm ngổn ngang trên đất, đã không còn hơi thở, hơn nữa nhìn vẻ mặt họ có thể thấy trước khi chết họ rất đau đớn. 

 Mẹ kiếp! 

 Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thành thầm chửi một câu. 

 Vẻ mặt Sở Linh Ngọc ở bên cũng rất khó coi. 

 “Bảo bối gì, lấy ra đây cho ta xem đi!”, Huyết Viêm ung dung tựa vào ghế ngồi, thong dong xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái. 

 Nghe vậy, Diệp Thành lập tức vung tay bắn ra thần quang, phong toả toàn bộ Địa Cung, ngăn cách với thế giới bên ngoài. 

 “Cần phải thần bí vậy không?”, Huyết Viêm cau mày. 

 “Bảo bối tốt đương nhiên phải làm thần bí một chút rồi”, Diệp Thành mỉm cười, sau đó lại lấy Đại La Thần Đỉnh ra. 

 Đột nhiên hai mắt Huyết Viêm sáng lên, với nhãn giới và nhãn lực của ông ta đương nhiên nhìn ra được sự phi phàm của thần đỉnh. 

 Mà khi Huyết Viêm đang tập trung nghiên cứu Đại La Thần Đỉnh, Diệp Thành đã vòng ra sau lưng ông ta, lấy roi Đả Thần Tiên ra, cuối cùng vung một roi về phía đầu ông ta. 

 “Xem bảo bối thì phải trả giá”, Diệp Thành hừ lạnh, không nhiều lời, một tay hắn đã đặt lên đỉnh đầu Huyết Viêm, Sưu Hồn Thuật bá đạo xông thẳng vào đầu ông ta. 

 A! 

 Ngay lập tức, trong Địa Cung vang lên tiếng hét thất thanh. 

 Nhưng khi Diệp Thành lấy được ký ức linh hồn của Huyết Viêm thì vẻ mặt hắn trở nên vô cùng kỳ lạ, thậm chí còn kỳ lạ hơn so với lần đọc ký ức của Cổ Nguyên: “Người… Người của Thanh Vân Tông?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.