Chương trước
Chương sau
 Diệp Thành nhướng mày, ông lão áo tím là người của Thanh Vân Tông, vậy Thánh tử mà ông ta nói đương nhiên là đệ đệ của Lã Chí, cũng chính là Lã Hậu đứng thứ tư trên bảng Phong Vân. 

 “Thánh tử không ở tông môn, chạy tới Huyền Cổ làm gì?”, Diệp Thành liếc mắt nhìn ông lão áo tím. 

 “Thông tin tình báo nói Thánh tử đang truy đuổi Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt của Hằng Nhạc ạ”. 

 Nghe vậy, Diệp Thành khẽ nheo mắt, mặc dù cau mày nhưng trong lòng vẫn thở phào một hơi, mặc dù Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt bị truy sát nhưng ít nhất chứng minh họ vẫn còn sống. 

 “Ta biết rồi, lui xuống đi!”, Diệp Thành phất tay. 

 “Thuộc hạ cáo lui”, ông lão áo tím xoay người rời đi. 

 Sau khi ông ta đi, Sở Linh Ngọc bước tới, đưa một miếng ngọc giản cho Diệp Thành: “Nhân Hoàng cũng gửi tin tình báo tới, Thánh tử Lã Hậu của Thanh Vân Tông đang truy sát Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt của Hằng Nhạc”. 

 “Nếu đã ra khỏi tông thì không cần về nữa”, Diệp Thành nhận lấy miếng ngọc giản, sau đó bước tới truyền tống trận: “Nơi này giao cho tiền bối đấy, con đi giết Lã Hậu”. 

 Nói xong hắn bước vào truyền tống trận, nháy mắt liền biến mất. 

 Mấy phút sau, hắn đã xuất hiện trên thương nguyên, đeo mặt nạ Quỷ Minh rồi bước lên phi hồng bay về một phía. 

 Huyền Cổ là kỳ địa của Nam Sở, núi non trùng điệp, không ít người tu luyện đã ngộ đạo ở đó, thuỷ tổ tam tông Huyền Chấn cũng từng tới đó ở ba năm. 

 Lúc này đã có rất nhiều người tụ tập trên không trung quần núi của Huyền Cổ, ánh mắt đều nhìn về một hướng, không có ngoại lệ. 

 Bùm! Đùng! Đoàng! 

 Cách đó không xa liên tục vang lên những tiếng nổ, từng ngọn núi cao chót vót sụp đổ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. 

 Ở đó có ba người đang đánh nhau, một người toàn thân được long khí mạnh mẽ bao quanh, một người là thanh niên trẻ tuổi tay cầm kiếm Thái Cực và một nữ tử mặc quần áo xanh. 

 Họ chính là Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt và Thánh tử Lã Hậu của Thanh Vân Tông. 

 Phụt! Phụt! 

 Trong hư không, Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt không ngừng đổ máu, mặc dù hai người từng là đệ tử chân truyền số một số hai của tông môn, nhưng so với kí chủ thì còn kém xa, hai đấu một cũng vẫn bị đánh cho không còn sức trở mình. 

 Chậc chậc chậc! 

 Nhìn trận đại chiến không xa, mọi người đều tặc lưỡi: “Kí chủ có độ phù hợp năm phần mà cũng mạnh vậy sao?” 


 Cách từ rất xa hắn đã thấy Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt toàn thân đẫm máu, mặc dù thực lực của hai người không yếu, nhưng Lã Hậu quá cường hãn, mà bí thuật của tộc Thái Hư Cổ Long lại nhiều vô số kể. 

 “Kí chủ có độ phù hợp năm phần à, ngươi còn kém Doãn Chí Bình xa lắm”, Diệp Thành lạnh lùng nói, tốc độ chỉ tăng không giảm, không hề có ý định dừng lại, hắn chuẩn bị gia nhập vào trận chiến, tiêu diệt Lã Hậu. 

 Chỉ là hắn vừa mới vượt qua ngọn núi thì đã có người tham gia vào trận chiến, dùng gậy đánh vào một ngọn núi khiến nó sụp đổ. 

 Đó là một thiếu niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi, tay cầm Ô Thiết Côn, quanh thân có khí tức cường bạo quấn lấy, khí tức mạnh mẽ, điều đáng nói là hai mắt của cậu thật sự rất giống ngọn đuốc, tựa như ngọn lửa cháy rực, giống như hoả nhãn kim tinh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.