Chương trước
Chương sau
 Diệp Thành cười mỉa, nháy mắt với ba nữ đệ tử, sau đó mọi người cùng vào truyền tống trận. 

 Một canh giờ sau, năm người xuất hiện trong Địa Cung của phân điện thứ chín. 

 Vừa đi ra, Diệp Thành đã dùng thần thức tìm Sở Linh Ngọc, truyền âm báo tin đã dụ được Trình Dục tới cho cô ta. Hắn dẫn Trình Dục tới đây là để dùng thủ đoạn cũ, xử lão ở đây luôn. 

 Chẳng mấy chốc Sở Linh Ngọc đã tới, hơn nữa còn bố trí sẵn cấm chế. 

 Lần này cô ta có đủ thời gian để phong ấn toàn bộ Địa Cung, cho dù không thể lập tức thủ tiêu Trình Dục thì họ cũng đủ thời gian để ứng phó. 

 “Các ngươi lui xuống đi!”, Diệp Thành nhìn ba nữ tử. 

 “Vâng thưa điện chủ”, ba người không dám ở lại, cũng rất thông minh, nhanh chân rời khỏi đây. 

 “Chào bát điện chủ”, bên này, Sở Linh Ngọc đã tới, cung kính chắp tay hành lễ với Trình Dục. 

 “Ừm!” 

 Trình Dục khẽ đáp, sau đó nhìn Diệp Thành: “Thương Hình, bảo vật ngươi nói đâu? Lấy ra đây ta xem nào”. 

 “Vội cái gì, bây giờ ta sẽ lấy cho ngươi xem”, Diệp Thành mỉm cười, trở tay lấy Đại La Thần Đỉnh ra. 

 Ùng! 

 Đại La Thần Đỉnh lập tức rung lên, lơ lửng trên không trung cách mặt đất năm tấc, quanh thân nó tản ra khí đạo uẩn, từng luồng từng luồng nối liền với nhau tựa như thác nước nhỏ, rất phi phàm. 

 Trình Dục nhìn Đại La Thần Đỉnh mà hai mắt chợt sáng lên. 

 Lão ta tiến lên một bước, đưa tay gõ nhẹ vào Đại La Thần Đỉnh, lão ta hôm nay cũng giống Thương Hình hôm qua, nhìn ra sự phi phàm của Đại La Thần Đỉnh và đã bị nó hấp dẫn. 

 Thấy thế, Diệp Thành nháy mắt với Sở Linh Ngọc. 

 Sở Linh Ngọc mỉm cười, chỉ một ánh mắt là hiểu ý ngay. 

 Diệp Thành đi vòng ra sau lưng Trình Dục, lén lấy roi Đả Thần Tiên ra rồi đẩy chân nguyên vào đó. 

 Hửm? 

 Cảm nhận được sau lưng có gì đó không ổn, Trình Dục vội xoay người lại. 

 Nhưng thứ đập vào mắt lão là một cây roi từ trên cao giáng xuống, ở khoảng cách gần, mà Diệp Thành lại ra tay thần tốc, lão ta không hề đề phòng thì làm sao có thể tránh được? 

 Vút! 

 Diệp Thành dùng hết sức quất ra một roi, đánh thật mạnh vào đầu Trình Dục! 

 Hự! 

 Trình Dục rên lên một tiếng, lảo đảo lùi về sau một bước, thần hải thoáng chốc choáng váng, vừa định gọi linh lực ra để bảo vệ cơ thể thì roi thứ hai của Diệp Thành đã quất xuống, sau đó là roi thứ ba, roi thứ tư… 

 Diệp Thành rất giỏi việc đánh người, hơn nữa mỗi một roi hắn đều đánh rất chuẩn, rất mạnh. 

 “Thương Hình, ngươi…”, Trình Dục tức giận, đầu mày lập tức bắn ra thần quang. 

 Chỉ là mọi thứ đã quá muộn, vì Sở Linh Ngọc sau lưng lão ta đã tới, nhất kiếm tuyệt sát, đâm từ sau lưng xuyên qua bụng dưới của lão, phế bỏ vùng đan hải. 

 A! 

 Trình Dục la hét thảm thiết, phía trước lại nhận một roi của Diệp Thành, cả người quỳ xuống đất, lão ta không ngờ mình ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà lại bị tấn công không thể trở tay thế này. 


 “Không thể nào, không thể nào”, vẻ mặt Trình Dục vặn vẹo dữ tợn, lão ta gào thét điên loạn: “Người đâu, Diệp Thành vẫn sống, mau cho người vào giết hắn đi”. 

 Nhưng lão ta có gào thét cũng vô ích, bởi vì Sở Linh Ngọc đã phong toả toàn bộ Địa Cung từ trước. 

 “Chậc chậc chậc”, Diệp Thành tặc lưỡi, tay đặt lên đỉnh đầu Trình Dục: “Trình Dục à, ông không phải người của Hằng Nhạc Tông, nhưng lại khuấy vào vũng nước đục này. Vào thì vào thôi, nhưng ông lại làm xằng làm bậy cùng Doãn Chí Bình, không biết bao nhiêu trưởng lão của Hằng Nhạc ta đã chết trong tay ông, nợ máu phải trả bằng máu, nhưng tiểu gia đây nhân từ, cho ông sống thêm vài ngày nữa”. 

 Nói xong Diệp Thành bắt đầu sử dụng bí thuật sưu hồn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.