Chương trước
Chương sau
 A! 

 Tiếng hét thê lương của Trình Dục đột nhiên vang lên, một luồng sức mạnh vừa cường thế vừa bá đạo tràn vào đầu, điên cuồng lấy đi ký ức linh hồn của lão. 

 Không biết bao lâu sau Trình Dục mới ngã gục xuống đất. 

 Hai ba giây sau đó, Diệp Thành hít sâu một hơi rồi mở mắt, hắn đã đọc được ký ức của lão ta. 

 Điều khiến hắn ngạc nhiên là Trình Dục là người của Bắc Sở chứ không phải Nam Sở, điều khiến hắn càng kinh ngạc hơn nữa là hoá ra lão là người của Thị Huyết Điện. 

 Hơn nữa Diệp Thành còn biết ngoài mặt thì lão bị Doãn Chí Bình mua chuộc, nhưng thực ra lão tới đây là có nhiệm vụ, đó là gây chia rẽ tam tông phát động hỗn chiến, chờ sau này đại quân của Thị Huyết Điện tiến về phía Nam. 

 “Kế hay đấy!”, Diệp Thành chế nhạo, phong ấn ký ức đã được thác ấn vào một miếng ngọc giản rồi đưa cho Sở Linh Ngọc. 

 Rắc! 

 Sở Linh Ngọc bẻ miếng ngọc bội, đọc ký ức linh hồn bên trong, sau đó cũng cảm thán giống Diệp Thành: “Không xem thì không biết, vừa xem thì hết hồn! Thị Huyết Điện với ra xa thật, Nam Sở cũng loạn lắm rồi!” 

 “Giết bao nhiêu trưởng lão của Hằng Nhạc Tông ta như vậy, bây giờ ta chỉ muốn một chưởng chém chết ngươi”, nhìn Trình Dục đang hôn mê, Diệp Thành hừ lạnh. 

 Ký ức của Trình Dục rất phong phú, điều khiến Diệp Thành không thể chịu đựng được là sự truy sát của lão ta với mấy người phía Dương Đỉnh Thiên quá tàn nhẫn, nữ trưởng lão bị dày xéo đến chết, nam trưởng lão thì bị chặt đầu. 

 “Sớm muộn gì ta cũng sẽ khiến ngươi chết không toàn thây”, Diệp Thành dời mắt, lấy túi đựng đồ của Trình Dục rồi dốc hết đồ bên trong ra, nào là binh khí, linh thạch, linh dược hay linh thảo, cái gì cũng có. 

 Chậc chậc chậc! 

 Nhìn thấy đống đồ chất thành núi, đến Sở Linh Ngọc cũng phải cảm thán: “Giàu thật đấy!” 

 “Vẫn quy tắc cũ, tiền bối thích thứ gì cứ lấy thoải mái”, Diệp Thành đã bắt đầu ngồi xổm xuống đất chọn từng món, rất hy vọng thiên lôi và tiên hoả có thể cho chút gợi ý, có điều chúng rất thành thật. 

 Tiêu Phong bước vào thấy Trình Dục đã hôn mê thì thở phào nhẹ nhõm, gài bẫy một cảnh giới Chuẩn Thiên, lại xử lý được một cảnh giới Chuẩn Thiên khác trong thời gian ngắn, có lẽ cũng chỉ Sở Linh Ngọc và Diệp Thành mới dám làm. 

 “Hai tông muốn một lần chiếm cả chín phân điện lớn của Thanh Vân Tông, mọi người nói có lớn không?” 

 “Một lần chiếm cả chín phân điện lớn của Thanh Vân Tông?”, dù là Tiêu Phong hay Sở Linh Ngọc thì cũng bất giác hít vào một hơi khí lạnh. 

 Điện chủ chín phân điện lớn của Thanh Vân Tông đều ở cảnh giới Chuẩn Thiên! Mỗi điện đều có vô số cao thủ, đều có đội quân do tu sĩ hợp thành, số lượng cũng không hề nhỏ, bây giờ mà đánh nhau thì sẽ tạo thành một cuộc chiến tranh, hơn nữa còn là chiến tranh với quy mô không nhỏ. 

 “Chưa biết chừng cả Nam Sở đều sẽ bị liên luỵ”, Tiêu Phong trầm ngâm: “Với sức chiến đấu của cả hai mươi bảy điện, nếu khai chiến thì toàn bộ Nam Sở sẽ nổ tung!” 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.