Tác giả: Thôi thì Thần Thần đi_
Rốt cuộc Dương Tiễn vẫn không đành lòng để mặc cây hoa đinh hương này hóa thành tảng đá khô cứng, trôi qua thời gian vài thập niên, chết đi trong thê lương. Hắn cân nhắc một lúc lâu, phẩy quạt xếp đưa nàng trở về nhà nguyên vẹn.
Dao Trì một màu vàng rực rỡ, Thiên Điều tỏa khí điềm lành. Mấy năm nay hắn vẫn luôn khắc nghiệt tàn nhẫn, chìm nổi trong quan trường, thấy nhiều thứ quỷ quyệt xảo trá ở tại nơi bảo điện chính nghĩa nghiêm minh. Chỉ cảm thấy sự đời như một giấc mộng lớn, choáng ngợp trong ánh hào quang của vàng son, trái tim khô khốc như gỗ chết, khả năng tỏ vẻ đạo mạo ngày càng tu luyện thêm cao thâm. Mấy ngày gần đây đuổi bắt Trầm Hương, tiếp xúc với những thiếu niên hừng hực nhiệt huyết như ánh mặt trời ban mai, không khỏi bị sức sống bồng bột của bọn họ cảm nhiễm, trở nên đa sầu đa cảm.
Đáng tiếc, điều khiến người ưu phiền chính là đóa hoa đinh hương nhỏ nhoi đó cũng bị trộn lẫn vào, làm Dương Tiễn đau đầu không thôi.
Hắn tâm như nước lặng bảy trăm năm, hiện giờ chính là thời khắc quan trọng của ván cờ, không gì có thể ngăn cản đại kế của hắn. Đợi khi hết thảy về với cát bụi, hắn sẽ có thể dỡ xuống những gánh nặng trên đôi vai, trở lại đáy biển mà hắn khắc sâu trong lòng, cùng nàng vĩnh viễn ngủ say. Đây là con đường trong số mệnh của hắn, là kết quả hắn chờ đợi bảy trăm năm.
Trong bảy trăm năm kể từ ngày nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-tam-tien-dinh-chiet-hoa/1146726/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.