Chương trước
Chương sau
Tác giả: Thôi thì Thần Thần đi_
Kể từ khi Ngao Thốn Tâm mất, Dương Tiễn ngày càng trở nên khó nắm bắt. Nếu chỉ nói một hai chuyện xấu thì còn có thể hiểu là Chân Quân lão gia tâm trạng không tốt lấy đó để trút giận mà thôi. Nhưng cứ thế mãi, các huynh đệ vốn dĩ bất mãn với hành động bỏ vợ lấy chức quan lại cảm thấy Nhị gia thật sự đã thay đổi. Thú vui của Dương Tiễn càng lúc càng kỳ quái, loại kỳ quái này sau khi Tam Thánh Mẫu bị giam càng thêm hung hăng ngang ngược, nói ngắn gọn là biến thái.
Lưu Ngạn Xương bời vì Dương Thiền mà bị Dương Tiễn oán hận, không ai biết y ở trong tù đã liều mạng tìm chết như thế nào, dù sao y cũng bị đánh thảm không nỡ nhìn, mà người trực tiếp bị liên lụy chính là nhi tử duy nhất của y—— Trầm Hương.
Trầm Hương và tiểu hồ ly, Bát thái tử, ngoài ra còn có thêm một Đinh Hương xuất hiện nửa đường cùng làm bạn, cả đám được Khang An Dụ trông giữ Hoa Sơn âm thầm giúp đỡ. Ở đó, Dương Tiễn để lại ba hơi thở, cho tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh ba cửa ải khảo nghiệm. Nếu nó thông qua, chứng minh nó cũng không đến mức là cặn bã không thể đào tạo. Nếu nó không thông qua được, cho thấy nó chỉ là gỗ mục, không cần phải tồn tại. Đương nhiên, giữ lại xem như chút tình cảm giữa mình và muội muội cũng có thể. Dù sao cuối cùng hắn vẫn sẽ chết, sau khi hắn chết, Dương Thiền đối diện với gia đình hạnh phúc của bản thân, trái lại huynh trưởng thì chết không toàn thây, chỉ e nàng sẽ vô cùng hối hận vì đã không nghe hắn khuyên bảo, Dương Tiễn hung tợn nghĩ.
Còn về ý nghĩ đó là nhất thời giận dỗi hay là thật sự nhẫn tâm như thế, đã không thể kiểm nghiệm nữa. Dù sao khi Trầm Hương thuận lợi vượt qua hai cửa ải, Chân Quân lão gia có chút không phục muốn làm khó nó vẫn là thật. Hắn trở tay hóa ra một mũi tên nhọn, Thiên nhãn đảo qua, bóng hình của bốn người ghé vào cửa lao bó tay không có biện pháp hiện lên trên vách động. Dương Tiễn nheo mắt, ánh mắt nguy hiểm liếc thoáng qua tiểu quỷ màu xanh nhạt xen lẫn vào trong đó, chỉ muốn lôi nàng lại đánh một trận để trút cơn lửa giận càng đốt càng thịnh, cũng may đó chỉ là ảo ảnh. Hắn kéo căng dây cung, mũi tên lao tới, Trầm Hương cũng là người có nghĩa khí, nhào qua đón đỡ mũi tên, rơi ra khỏi cửa ải, nện xuống mặt đất xám xịt. Hình dung chật vật, nhưng nó lại kinh hỉ nhận ra mình chưa chết, ôm lấy bản thân vừa cười vừa nhảy.
Bên ngoài ngàn dặm, Thiên nhãn của Nhị Lang chân quân chân chính lóe sáng, ba cửa ải đã bị phá. Hắn có hơi vui mừng, dẫn theo Hao Thiên Khuyển ở phía sau chậm rãi đạp gió, cũng không có cưỡi mây, ngoài miệng thì nói đi mau, nhưng vẫn cứ bay từ từ, vạt áo phất phơ anh tuấn tiêu sái. Hao Thiên Khuyển gần đây hay bị gõ đầu mấy lần, dù có nghi hoặc nhưng vẫn không dám lắm miệng.
Hai người cho mẹ con bọn họ có đủ thời gian ôn chuyện, rồi mới chậm rì rì đáp xuống cửa sơn động. Mai Sơn lão Đại giả bộ bị Na Tra đánh một quyền chui ra từ sau cục đá, chạy tới chỗ Dương Tiễn khóc ròng: "Nhị gia ngài đến rồi. Ngài xem hắn đánh vỡ đầu ta luôn này, thế có được tính là tai nạn lao động không? Ta thật đáng thương mà......"
"......" Dương Tiễn không để ý tới hắn.
Cốc đầu chó: "Đuổi!" Hai người nhấc vạt áo chạy theo hướng mà khí vị của đám người kia dần dần biến mất. Na Tra muốn giúp Trầm Hương, bảo bốn người chạy về hướng bắc, còn mình thì theo hướng ngược lại. Dương Tiễn thầm kêu không ổn, nếu tự mình đuổi theo, chỉ sợ mấy đứa nhóc đó có chạy đằng trời, nhưng hắn lại muốn dung túng cho bọn chúng trốn đi, còn phải tránh bị hiềm nghi không làm tròn trách nhiệm. Hắn lập tức xoay người đi về phía nam, ai ngờ bị Hao Thiên Khuyển túm chặt tay, "Chủ nhân, bên này!"
Dương Tiễn nhíu mày, "Rõ ràng ta thấy bên đó có bóng người."
Hao Thiên Khuyển bất đắc dĩ: "Đó là Na Tra!"
Chân Quân lão gia hết sức cạn lời, đành phải đi theo Hao Thiên Khuyển đuổi hướng bắc. Cũng may Na Tra đi được nửa đường nhìn ra điểm không đúng, lại vòng trở về. Nhìn thấy Dương Tiễn bạch y nghiêm nghị, trong lòng cậu bỗng nhiên đau xót, song Na Tra trước giờ căm ghét cái ác như kẻ thù, lập tức đổi sang gương mặt tươi cười chạy lên tiếp đón: "Dương Nhị ca, ta đang tìm huynh đấy! Đi đi, chúng ta đi uống rượu! Aiya, Hao Thiên Khuyển, đừng trách ta, thương còn đau không?" Dứt lời liền muốn duỗi tay vỗ vai Dương Tiễn.
Đối diện với gương mặt mũm mĩm cười vô cùng khó hiểu của Na Tra, Dương Tiễn chỉ thấy xem thường, rút quạt xếp cắm bên đai lưng ra chặn ngay cổ tay của Na Tra, cây quạt đè ngay chỗ động mạch, sắc mặt hắn nặng nề.
Na Tra thấy hắn không nhớ tình cũ, giận đến mức bật cười: "Ta có lòng tốt mời huynh uống rượu, thế mà huynh lại không biết tốt xấu!" Nói xong, thân hình chuyển động thoát khỏi cây quạt của Dương Tiễn, biến ra vòng Càn Khôn tấn công về phía hắn.
Dương Tiễn không hóa ra Tam Tiêm Lưỡng Nhận Thương, chỉ giơ mặc phiến lên cùng Na Tra đánh nhau, quay đầu lại dặn Hao Thiên Khuyển: "Ngươi đuổi theo Trầm Hương!" Hao Thiên Khuyển tuân lệnh, kết quả lại bị đám nhóc Trầm Hương trêu cợt một phen.
——
Dương Tiễn siết cánh tay của Na Tra kéo lên trời nhận tội, Tam Thái Tử mặt mũi bầm dập hoàn toàn không phục. Chân Quân xuống tay không nặng, nhưng nghe Na Tra cứ chửi bậy mãi làm hắn phải tăng lực tay lên, Na Tra đau nhe răng nhếch miệng, mắng càng ác hơn: "Dương Tiễn! Lương tâm của ngươi bị chó gặm, Tam Thánh Mẫu là muội muội ngươi, ngươi cũng ra tay tàn nhẫn được! Tiểu cô nương áo xanh đó trông giống Tam công chúa ngươi có thấy không? Dù thế ngươi vẫn không buông tha nàng? Ha, ngươi tạo nghiệt quá nhiều, chỉ sợ đã sớm quên món nợ này! Uổng cho ta năm đó gặp được nàng bên bờ biển Tây Hải, nàng còn luôn miệng nói ngươi là anh hùng! Chó má chó má!". Truyện Thám Hiểm
Lòng Dương Tiễn chùng xuống, đột nhiên nắm lấy hộ tâm kính trước ngực Na Tra, lôi cậu đến trước mặt, hốc mắt hắn như muốn nứt ra, quát: "Ngươi nói cái gì!"
Na Tra bị hắn bóp chặt chỗ linh mạch trên cổ tay, không thể động đậy, lòng vô cùng ảo não, mắng chửi không dứt: "Nói ngươi đấy! Vong ân phụ nghĩa! Lòng lang dạ sói! Tam công chúa gặp phải ngươi quả là xui xẻo mười tám đời đó Dương Tiễn!"
Trái tim Chân Quân quặn đau, suýt nữa đã thất thố. Đúng vậy, đúng vậy, nếu không phải tại hắn, có lẽ nàng đã không chết, có lẽ nàng đã sớm gả cho tộc nhân có thể chân chính yêu nàng sủng nàng, phu thê hòa thuận, hạnh phúc vui vẻ. Năm đó hắn cứ ngỡ mình là người mà nàng yêu nhất trên thế giới này, Ngao Thốn Tâm gả cho hắn, hắn có thể cho nàng những thứ tốt nhất, cho nên hai người không màng tất cả tiến tới hôn nhân, ở bên nhau hơn một ngàn bảy trăm năm. Cuối cùng, hắn ôm Long nữ vào trong lòng, nói ra hai chữ xin lỗi, cõi lòng run rẩy. Hắn có quá nhiều thứ phải lo, ngay cả chết cũng không thể ngay lập tức cùng nàng tương tùy.
Dương Tiễn im lặng, bại trận dưới đợt khiêu khích của Na Tra, không nói một lời áp giải Na Tra lên Lăng Tiêu Bảo Điện nhận tội phục pháp.
Nghe Na Tra ở trên Lăng Tiêu Bảo Điện khua môi múa mép với Ngọc Đế Vương Mẫu, Dương Tiễn cảm thấy có chút buồn cười. Tiểu hài tử đơn thuần lỗ mãng từ khi nào cũng học được những thứ lá mặt lá trái này. Xem ra dưới sự thống trị của Thiên Đình mấy năm nay, quả thật đã thay đổi nó rất nhiều. Chẳng qua thay đổi như thế, thường tương đương với việc nghẹn khuất và áp lực không thể chịu đựng.
Thoạt nhìn quan hệ của Na Tra và Ngao Thốn Tâm khá tốt, nể tình cậu nhóc vẫn luôn nhớ Long nữ, hơn nữa còn vì Thốn Tâm mà tức giận bất bình, Dương Tiễn sẽ không trách móc tiểu tử này nói năng vô lễ. Chỉ là nhốt lại năm trăm năm, cũng xem như là trừng phạt nhỏ cảnh cáo đúng chứ? Chân Quân lão gia một bụng ý nghĩ xấu thầm nghĩ, dù sao thì mấy năm gần đây tiểu tử này đã gây ra không ít phiền toái cho hắn.
Chính vụ của một ngày không hề ít, bị đám nhỏ bày trò một thời gian, quấy nhiễu đến sự sắp đặt của Dương Tiễn khá nhiều. Hắn trở lại Chân Quân Thần Điện, phê duyệt tấu chương, ngồi suốt cả một đêm. Đến khi sắc trời chập tối, Chân Quân Thần Điện ngụ tại tầng trời thứ mười bốn có phân chia ngày đêm sớm tối, thần quân lao lực cả ngày giữ nguyên khôi giáp dày nặng, tựa bên bàn nhắm mắt nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Bất chợt bừng tỉnh, hắn cảm nhận được một bàn tay mềm mại vuốt ve khuôn mặt hắn, dường như còn mang theo mùi hương ngọt ngào quen thuộc. Lòng Dương Tiễn căng thẳng, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy nắng sớm xuyên thấu qua hàng cây cao kều trồng ở Diễu Võ trường ngoài viện, tia sáng chiếu lên mặt hắn, một phụ nhân mỹ diễm ngồi quỳ bên cạnh khoác lấy cánh tay hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Nhị gia, sao lại ngủ gật trên bàn rồi?"
Dương Tiễn sửng sốt, hốc mắt như muốn nứt ra, đột nhiên ôm nàng vào trong lòng, hai mắt nhắm lại, từng giọt lệ không kiềm chế được chảy dọc xuống, nhỏ giọt trên bờ vai mềm mại của nữ tử, "Thốn Tâm...... Thốn Tâm......"
Long nữ ngẩn ra, dịu dàng vỗ về hắn, nhẹ nhàng xoa mái tóc xoăn của hắn, "Nhị gia gặp ác mộng? Không sợ, không sợ, Thốn Tâm ở đây......"
"Thốn Tâm, ta mơ thấy nàng không còn nữa......" Hắn còn chưa dứt lời, trước mắt đã là một màu tăm tối. Một dây nến sáp ong ở Thần Điện rơi xuống mặt đất, làm bừng tỉnh Hiển Thánh chân quân chìm nổi trong giấc mộng.
Hắn ngơ ngẩn nhìn Chân Quân Thần Điện trống rỗng, lòng quặn đau.
Thốn Tâm, thì ra vừa rồi ta đã mơ một giấc mộng đẹp.
——— W?️✝️✝️?️?️D ———
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.