Tác giả: Thôi thì Thần Thần đi_
Hoa Sơn hoang tàn nhiều năm, đột nhiên trăm hoa đua nở. Trong đó khu rừng đào là bắt mắt nhất, giữa nơi rừng xanh mơn mởn lại xuất hiện một nơi sắc hồng dịu dàng. Trước kia Tam công chúa thích nhất là hoa đào, thường hay kéo Dương Tiễn đến ngồi dưới gốc cây, đào lên những cái hũ được chôn từ lâu, cùng nhau nấu rượu hoa đào. Những lúc như thế này hai người chưa từng cãi nhau, Thốn Tâm dựa vào đầu vai Dương Tiễn, cùng nhau thưởng thức cả một khu rừng đào nở rộ. Cánh hoa nhẹ nhàng đáp xuống đầu vai bọn họ, trong lòng an bình hạnh phúc, không có bất hòa, không có xấu xa. Dương Tiễn vẫn luôn suy nghĩ, có lẽ trong lòng Thốn Tâm cũng giống mình, đều cảm nhận được tình yêu tuyệt đẹp của bọn họ đủ để khiến người ta phấn đấu quên mình.
Chân Quân lão gia mãi đắm chìm trong hồi ức, bỗng nhiên có một tiếng cười dễ nghe đánh thức hắn. Trong lòng hắn có chút bực bội, định bụng sẽ bóp chết kẻ nào không biết tốt xấu. Thiên nhãn quét qua điều tra, hóa ra là Đinh Hương vào nhầm rừng đào.
Dương Tiễn đẩy cửa phòng bước ra, nghênh diện Đinh Hương chạy tung tăng đến. Nàng chẳng hề ý thức được mình đang tự ý xông vào lãnh địa của người khác, ngược lại còn vô cùng tự do quen thuộc: "Là ngươi, ảo thuật!"
Giọng nói của nàng trong vắt, giống như giọng chim vàng oanh lánh lót. Ánh nắng mặt trời nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt nàng, làn da trắng trẻo hai má hồng hồng, nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-tam-tien-dinh-chiet-hoa/1146725/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.