Chương trước
Chương sau
Tác giả: Thôi thì Thần Thần đi_
Hoa Sơn hoang tàn nhiều năm, đột nhiên trăm hoa đua nở. Trong đó khu rừng đào là bắt mắt nhất, giữa nơi rừng xanh mơn mởn lại xuất hiện một nơi sắc hồng dịu dàng. Trước kia Tam công chúa thích nhất là hoa đào, thường hay kéo Dương Tiễn đến ngồi dưới gốc cây, đào lên những cái hũ được chôn từ lâu, cùng nhau nấu rượu hoa đào. Những lúc như thế này hai người chưa từng cãi nhau, Thốn Tâm dựa vào đầu vai Dương Tiễn, cùng nhau thưởng thức cả một khu rừng đào nở rộ. Cánh hoa nhẹ nhàng đáp xuống đầu vai bọn họ, trong lòng an bình hạnh phúc, không có bất hòa, không có xấu xa. Dương Tiễn vẫn luôn suy nghĩ, có lẽ trong lòng Thốn Tâm cũng giống mình, đều cảm nhận được tình yêu tuyệt đẹp của bọn họ đủ để khiến người ta phấn đấu quên mình.
Chân Quân lão gia mãi đắm chìm trong hồi ức, bỗng nhiên có một tiếng cười dễ nghe đánh thức hắn. Trong lòng hắn có chút bực bội, định bụng sẽ bóp chết kẻ nào không biết tốt xấu. Thiên nhãn quét qua điều tra, hóa ra là Đinh Hương vào nhầm rừng đào.
Dương Tiễn đẩy cửa phòng bước ra, nghênh diện Đinh Hương chạy tung tăng đến. Nàng chẳng hề ý thức được mình đang tự ý xông vào lãnh địa của người khác, ngược lại còn vô cùng tự do quen thuộc: "Là ngươi, ảo thuật!"
Giọng nói của nàng trong vắt, giống như giọng chim vàng oanh lánh lót. Ánh nắng mặt trời nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt nàng, làn da trắng trẻo hai má hồng hồng, nữ hài tử chưa đến tuổi gả chồng, lông tơ mềm mại, cười rộ lên xinh đẹp không gì sánh bằng. Lòng Dương Tiễn mềm nhũn, nhớ lại mấy ngày trước gặp nàng, bản thân mình đã không kiềm chế được cơn giận, trong lòng cồn cào ngứa ngáy, hai mắt nhìn trừng trừng vào nàng, chậm rãi nâng tay trái, ý định hạ quyết tâm tiêu diệt biến số không thể đoán trước. Nếu không phải Mai Sơn lão Đại khuyên can kịp thời, e là đóa hoa đinh hương nho nhỏ này đã sớm hương tiêu ngọc vẫn.
Mình đã giết phụ thân và huynh trưởng của nàng, không lý nào lại làm hại thêm tính mạng của nàng nữa. Nghĩ vậy, Dương Tiễn thầm thở dài, nghe tiếng nàng ríu rít bên tai, "Ông là thần tiên sao! Ngọn núi này là ông biến ra à?"
Rõ ràng hắn thấy được sự sùng bái trong ánh mắt sáng lấp lánh của nàng. Dương Tiễn cầm lòng không đậu hồi tưởng về quá khứ, có những lúc Ngao Thốn Tâm không nổi giận với hắn, ngẫu nhiên cũng sẽ dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, quấn lấy hắn không buông.
Lòng Chân Quân chùng xuống, quạt xếp nhẹ nhàng gõ một cái vào lòng bàn tay, cố giữ lòng dạ cứng rắn, hỏi: "Sao ngươi lại tới đây nữa?"
Đinh Hương tràn trề sức sống, vái lạy: "Xin ngài thu ta làm đồ đệ!"
Dương Tiễn không trả lời nàng, lập tức bước xuống bậc thang. Không ngờ là tiểu nha đầu này lại bám riết không tha, đuổi theo rồi lại một lần nữa vái lạy: "Xin ngài nhận ta làm đồ đệ!"
Hắn chuyển tầm mắt sang nơi chân trời xa xôi, có một bóng hình màu tím chậm rãi xuất hiện—— Hằng Nga sắp tới rồi. Nếu không chuẩn bị sẵn sàng, chuyện Tam muội nhớ trần tục sẽ bị bại lộ. Hiện tại vẫn chưa phải là cơ hội thích hợp, chỉ có chờ Trầm Hương đi thêm một đoạn đường, gặp được nhiều chuyện hơn, bồi dưỡng thêm một ít bản lĩnh, thì hắn mới có thể thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch. Hắn quay đầu lại nhìn Đinh Hương, dung nhan quen thuộc lại một lần nữa lọt vào tầm mắt hắn, lần trước hắn đã nói gì nhỉ? Đưa nàng xuống núi, nếu còn có lần sau, ta sẽ không khách khí như thế nữa.
Đã rất lâu rồi Dương Tiễn không gặp người không sợ mình như thế này. Trước kia từng có một người, dám thêm dầu vào lửa lúc hắn nổi giận, dám cãi nhau với hắn, thậm chí dám ra tay đánh hắn. Nàng ghét Hằng Nga, cũng chán ghét hắn lạnh nhạt với nàng, chán ghét hắn không để nàng trong lòng.
Chân Quân rất ít khi nhớ tới những việc này, nhưng nếu đã nhớ tới, hắn vẫn rất muốn thay bản thân mình giải thích một câu: Ta không có.
Dương Tiễn thở dài, mềm giọng: "Nhanh chóng xuống núi đi."
"Ngài không nhận ta làm đồ đệ, ta không xuống núi!" Tiểu cô nương được một tấc lại muốn lấn thêm một thước. Dương Tiễn thầm nghĩ, chẳng lẽ mình quá mức khoan dung, cho nên nàng mới cho rằng Nhị Lang Thần là một vị thần tiên trạch tâm nhân hậu, sẽ bị một trò xiếc nhỏ như này uy hiếp sao?
Hắn liếc mắt nhìn nàng, tay xoay tròn quạt xếp, đặt trên trán Đinh Hương, một luồng sáng lóe lên, biến nàng thành một tảng đá lớn.
Làm xong hết thảy, hắn cũng mặc kệ cục đá chết hay sống, thu quạt xếp, quay trở về phòng. Ngặt nỗi sau khi ngồi trước bàn một lúc lâu, tâm trạng hỗn độn không thể bình phục. Gương mặt cố tình lãng quên suốt mấy trăm năm, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn, ngày ngày lúc ẩn lúc hiện, bề ngoài hoạt bát đáng yêu, dù là ai cũng không thể thờ ơ được. Dương Tiễn bi ai nghĩ, dáng vẻ mở to hai mắt tròn xoe của nàng hắn có thể nhìn thêm một lần nữa không, nhìn thêm một lần chắc sẽ không đến mức nhiễu loạn đại sự chứ?
Lúc rảnh rỗi không cãi nhau mấy chuyện vặt vãnh, Ngao Thốn Tâm cũng thường lôi kéo hắn đến trà lâu hí viên nghe hí khúc. Việc này vốn là sở trường của Dương Tiễn, hắn từng rong chơi khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Quán Giang Khẩu, quy tắc của nơi phố phường nắm chắc trong lòng bàn tay. Long nữ là công chúa dưới biển sâu, không rành thế tục, cho nên vô cùng tò mò, mỗi khi nổi hứng thú cũng từng học theo con hát ê a ngâm xướng:
"Chàng và ta ước hẹn trăm năm, nếu ai ra đi ở tuổi chín mươi bảy, hãy chờ ba năm ở cầu Nại Hà."
...... Nếu ai ra đi ở tuổi chín mươi bảy, hãy chờ ba năm ở cầu Nại Hà.
Dương Tiễn vươn tay, không hay biết là nước mắt lành lạnh đã chảy dài hai bên gò má.
——— W?️✝️✝️?️?️D ———
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.