Sau lần bị hù dọa này, Hứa Hằng đã hoàn toàn tin việc Lê Dao bị hồ ly bám vào người. Khi anh ta tỉnh lại và nhìn thấy Hồng Đàn còn bị dọa co rúm ra sau: “Cô đừng đến đây.”
Hồng Đàn vô cùng áy náy: “Tôi không ăn người đâu.”
Bạch Huyền đứng ở một bên, hừ lạnh: “Chỉ có một xíu can đảm này mà dám ở bên A Dao.”
Hứa Hằng lại hỏi: “Anh ta thì sao? Cũng là hồ ly tinh ư?”
Bạch Huyền không hài lòng: “Hồ ly tinh cái gì, là hồ tiên.”
Khúc Yêu Yêu đẩy hắn ta ra, nói với Hứa Hằng: “Gọi là hồ ly tinh cũng không sai, chẳng qua bọn họ là hồ ly có đạo hạnh cho nên còn được gọi là hồ tiên. Ngày hôm đó chị Dao đã bị Hồng Đàn bám vào người nên mới nói không biết anh, còn nguyên nhân cụ thể là do tên kia gây tai họa.”
Hứa Hằng cảm thấy bản thân mình còn đang nằm mơ, nhưng thật ra anh ấy đã tin tưởng Lê Dao, trong lòng đầy áy náy: “Đàn em Lê Dao, là do anh khốn nạn, không chịu nghe lời giải thích của em, anh chỉ... không muốn mất em thôi.”
“Em biết, nhưng mà sự tin tưởng là cơ sở của tình cảm, tuy việc này quả thực hơi khó tin, nhưng điều em để ý là anh vốn không muốn nghe em giải thích.”
Hứa Hằng luống cuống: “Anh chỉ sợ em sẽ nói với anh rằng em không thích anh, là anh tự mình đa tình. Lê Dao, anh rất sợ sẽ mất đi em. Anh cho rằng trốn tránh có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-hom-nay-ngai-gap-hoa-day/3588435/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.