Thời tiết ở thành phố Du ngày càng lạnh. Tuy nhiệt độ ở phương Nam không thấp như nhiệt độ phương Bắc, nhưng sự ẩm lạnh này quả thực như thấm vào trong xương cốt. Khi Lê Thiệu ra cửa, Khúc Yêu Yêu quấn chăn thò đầu ra khỏi phòng tạm biệt anh. Nếu là thường ngày thì cô đã tung ta tung tăng đi theo anh từ lâu, nhưng hôm nay Khúc Yêu Yêu lại không hề ra khỏi cửa, cả ngày quấn chăn co ro trong phòng.
Lê Thiệu thay chăn dày hơn cho cô, còn lấy thêm thảm điện, thậm chí còn bật điều hòa lên, nhưng Khúc Yêu Yêu vẫn cảm thấy lạnh: “Đợi tôi về sẽ dẫn cô đến bệnh viện xem thử.”
Sắc mặt Khúc Yêu Yêu tái nhợt, mệt mỏi cười: “Không cần đâu, tôi không bị bệnh, chỉ là sợ lạnh mà thôi.”
Lê Thiệu rất lo lắng, mặc kệ cô có muốn hay không thì anh cũng chuẩn bị dẫn cô đi bệnh viện kiểm tra cơ thể.
Khúc Yêu Yêu đứng trên ban công nhìn anh rời đi, sau đó mặc áo lông vũ vào, quân khăn quàng cổ kỹ càng chuẩn bị ra ngoài.
Cố Hề hỏi nàng: “Yêu Yêu, em đi đâu vậy?”
“Em đi tìm chị Dao, em có việc muốn nhờ chị ấy giúp đỡ.”
“Nhưng mà bên ngoài lạnh lắm.”
“Không sao đâu ạ, em gọi xe taxi đi, không lạnh đâu.”
Kết quả Khúc Yêu Yêu vẫn đi bằng tàu điện ngầm. Ngồi tàu điện ngầm từ nhà Lê Thiệu đến trường học chỉ tốn tam tệ, nhưng gọi xe lại tốn ít nhất cũng phải 30, quá đắt. Mỗi khi Lê Thiệu ra ngoài luôn để chút tiền lẻ ở huyền quan, tuy là Khúc Yêu Yêu không giỏi việc trả tiền bằng di động nhưng Lê Thiệu vẫn nạp tiền vào hai app thanh toán của cô để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Nhưng thường ngày Khúc Yêu Yêu rất hiếm khi ra ngoài, cho dù có đi ra ngoài thì cô cũng chỉ đi theo Lê Thiệu đến tiệm, nên số tiền cô cũng chưa đụng vào bao giờ. Số tiền tiêu hôm nay là số tiền cô bỏ trong túi khi rời nhà đi, tính toán số dư thì vẫn còn đủ dùng.
Khúc Yêu Yêu nhìn chẳng khác nào học sinh, khi vào trường học bảo vệ cũng không cản cô, cô gọi cho Lê Dao mấy cuộc điện thoại nhưng không có ai bắt máy, vậy nên Khúc Yêu Yêu chỉ có thể đứng dưới ký túc xá chờ cô nàng nhắn lại.
Cô kiểm tra cơ thể, không đủ tinh khí nên Khúc Yêu Yêu không điều khiển được la bàn bát quái, cũng không cảm nhận được vị trí của Lê Dao.
“Yêu Yêu?”
Khúc Yêu Yêu nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại, là một nam sinh. Cô cảm thấy anh ta rất quen, nhưng lại không gọi ra tên: “Anh là ai?”
Diêu Đông Dịch rất kích động: “Là em thật này! Anh là Diêu Đông Dịch.”
“Diêu Đông Dịch? Bạn của chị Dao?”
“Đúng vậy, chúng ta đã từng gặp ở công viên trò chơi.” Diêu Đông Dịch xoa hai tay: “Không ngờ em vẫn còn nhớ anh.”
Khúc Yêu Yêu gật đầu: “Ừm, chỉ cần là người tôi từng gặp thì tôi đều có ấn tượng.”
Tâm trạng của Diêu Đông Dịch rất tốt. Anh ta đã hỏi Lê Dao số điện thoại của Khúc Yêu Yêu rất nhiều lần nhưng vẫn chưa có được, lần này không thể lỡ dịp được: “Đúng rồi Yêu Yêu, em đến trường để tìm Lê Dao sao?”
“Ừm, nhưng chị ấy không nhận cuộc gọi của tôi.”
Diêu Đông Dịch nhớ đến cô nàng và Hứa Hằng, nói: “Chắc là anh biết cô ấy đang ở đâu.”
“Vậy anh có thể dẫn tôi đến đó không?”
Nhìn ánh mắt đầy mong chờ của Khúc Yêu Yêu, làm sao Diêu Đông Dịch có thể từ chối: “Đương nhiên, đi cùng anh đi. Đúng rồi Yêu Yêu, anh có thể thêm số của em không? Sau này có chuyện gì em có thể trực tiếp tìm anh.”
Khúc Yêu Yêu đồng ý: “Được thôi.”
Cuối cùng Diêu Đông Dịch cũng lấy được số của người trong lòng, anh ta cứ xem đi xem lại nó như xem bảo vật.
***
Hôm qua các bạn trong lớp hẹn nhau đi hát, bởi vì Diêu Đông Dịch phải đi làm thêm nên không đi. Anh ta vốn tưởng rằng Hứa Hằng cũng sẽ không đi, dù sao thì cậu ta thà đến thư viện cũng sẽ không đến nơi ồn ào như KTV. Nhưng không ngờ Hứa Hằng lại đồng ý đi, điều này khiến anh ta cảm thấy hơi kỳ lạ, các bạn nữ trong lớp lại rất vui vẻ, đi ra ngoài chơi với trai đẹp thì ai mà không thích chứ?
Gần đây tâm trạng của Hứa Hằng rất tệ, Diêu Đông Dịch biết, mấy chuyện về Lê Dao anh ta cũng đã nghe. Diêu Đông Dịch không tận mắt nhìn thấy Lê Dao ở bên Bạch Huyền, nhưng anh ta luôn cảm thấy đàn em Lê Dao không phải loại người bắt cá hai tay trong miệng bọn họ. Chuyện này chắc chắn có hiểu lầm.
Sáng nay Lê Dao còn hỏi anh ta Hứa Hằng có trong ký túc xá không? Diêu Đông Dịch nói rằng buổi chiều bọn họ đã hẹn đi hát, nên anh ta nghĩ Lê Dao chắc sẽ đi tìm Hứa Hằng.
KTV cách trường học không xa, đi bộ khoảng mười phút là đến. Trên đường đi Diêu Đông Dịch cứ hỏi đông hỏi tây, Khúc Yêu Yêu lại không muốn trả lời, bởi vì thật sự lạnh quá, vừa há miệng là hơi lạnh liền chui vào trong. Vì vậy mà phần lớn thời gian cô đều trả lời bằng những âm tiết đơn như ừm ừm, à à, khỏi phải há mồm ra.
KTV họ thường đến nằm bên đường, cửa vừa mở ra đã có một luồng hơi ấm ập đến, trái ngược hoàn toàn với khí lạnh ngoài phòng.
Diêu Đông Dịch hỏi bạn họ đang ở phòng nào, người bạn trả lời là phòng 3105. Hai người nhìn biển hiệu trên cửa rồi đi tìm từng căn một: “Phòng này.”
Không biết ai đang hát trong phòng, giọng hát như đang gào khóc. Người đó vừa thấy Diêu Đông Dịch liền dùng micro hô to: “Đông Dịch, đến đây hát một bài nhanh!”
Khi nhìn thấy Khúc Yêu Yêu, cậu ta huýt sáo một tiếng, cười nói: “Úi chà, còn dẫn một em gái theo nữa. Diêu Đông Dịch, mày giỏi đấy.”
Cậu ta vừa nói như vậy, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Khúc Yêu Yêu. Chẳng qua cô đang quàng khăn kín mít, chỉ lộ một đôi mắt ở ngoài. Mấy tên nam sinh ồn ào nói: “Diêu Đông Dịch, mày có bạn gái hồi nào đấy, vậy mà không nói cho tụi này biết.”
“Đúng đó, mau dẫn vào đi.”
Diêu Đông Dịch cảm thấy ngại ngùng: “Đừng nói bậy, em ấy vẫn chưa phải là bạn gái.”
“Vẫn chưa phải” có nghĩa là chưa theo đuổi được, bọn họ hiểu hết: “Đông Dịch, mày chưa nỗ lực đủ rồi!”
Diêu Đông Dịch đấm cậu ta một cái: “Mày ngậm miệng lại đi. Này, Hứa Hằng đâu rồi?”
“Chắc là đang hút thuốc ở ngoài. Đúng rồi, Lê Dao cũng đến.”
Người Diêu Đông Dịch muốn tìm chính là Lê Dao: “Em ấy đi ra ngoài với Hứa Hằng hả?”
Người đó trả lời: “Ừ, Cố Giai Giai cũng đi cùng nữa.”
Diêu Đông Dịch nhíu mày: “Cô ta đi theo làm gì chứ?”
“Hầy, cô ta thích Hứa Hằng, chẳng phải mày cũng biết sao? Tao thấy mấy người này thế nào cũng cãi nhau ầm ĩ cho xem.”
“Được rồi, để tao đi tìm thử, tụi mày hát trước đi.”
Diêu Đông Dịch dẫn Khúc Yêu Yêu ra khỏi phòng dưới cái nhìn chăm chú của bạn học: “Lê Dao đang đi tìm Hứa Hằng nên chắc em ấy đang ở khu hút thuốc, chúng ta đi tìm thử xem.”
Hai người vừa đi mấy bước đã nghe được tiếng người đang cãi vã ở chỗ ngoặt.
“Hứa Hằng, ngay cả một lời giải thích anh cũng không muốn nghe sao?”
“Lê Dao, cô không cảm thấy rất buồn cười sao? Một mặt thì ái muội với tôi, một mặt lại dây dưa với tên đàn ông đó. Cô thấy việc này rất có cảm giác thành tựu sao?”
“Em đã nói rồi, chuyện đó chỉ là hiểu lầm thôi. Em không biết chuyện gì đã xảy ra vào hôm đó và đó cũng không phải em!”
Đầu bên kia còn có một cô gái khác đang nói chuyện: “Đàn em Lê Dao, làm người không thể vô sỉ như vậy chứ? Nếu em và Hứa Hằng thích nhau thì chị không còn gì để nói, nhưng hiện giờ em lại dây dưa với hai người đàn ông. Hừ, đúng là không biết xấu hổ mà.”
Lê Dao không để ý đến cô ta, cô nàng chỉ muốn biết thái độ của Hứa Hằng: “Chuyện xảy ra vào hôm đó thật sự là hiểu lầm thôi, em không biết bản thân mình đã làm những gì.” Nói đến đây, cô nàng đã hơi nghẹn ngào: “Hứa Hằng, nếu anh muốn nghe lời giải thích thì em có thể kể đầu đuôi câu chuyện cho anh, nhưng nếu chút lòng tin này anh cũng không cho em thì em thấy quả thực không cần phải nói gì nữa.”
Cô nàng xoay người rời đi thì thấy Khúc Yêu Yêu và Diêu Đông Dịch. Lê Dao lau nước mắt, tỏ vẻ bình tĩnh: “Yêu Yêu, sao em lại đến đây?”
“Chị Dao, chị khóc rồi.”
Lê Dao cười khổ: “Không có, khói hun mắt chị thôi. Anh ba bảo em đến tìm chị hả?”
Khúc Yêu Yêu thấy cảm xúc của cô nàng không tốt lắm, liền nói: “Em có thể giúp chị giải thích cho anh ấy. Chắc chắn hôm đó Hồng Đàn còn làm gì khác nên anh ấy mới hiểu lầm chị.”
“Không cần, dù sao anh ấy cũng không muốn nghe, đi thôi.” Tim Lê Dao rất đau, chuyện tình cảm của cô nàng thậm chí còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc.
Cô nàng chưa kịp ra khỏi cửa, Hứa Hằng đã đuổi theo, anh ấy giữ Lê Dao lại nói: “Anh nghe em giải thích.”
Thấy Lê Dao đang khóc, Hứa Hằng liền không chịu nổi, anh ta muốn cho bản thân mình một cơ hội cuối cùng.
***
Chuyện này nói ra cũng hơi khó tin, chỉ dựa vào một mình Lê Dao thì không giải thích được. Hứa Hằng bảo Diêu Đông Dịch đi tìm bạn cùng lớp trước, còn mình thì đến quầy lễ tân thuê một căn phòng mới, Khúc Yêu Yêu và Lê Dao ngồi bên cạnh nhau, Hứa Hằng ngồi ở một ghế khác.
Lê Dao tiêm một liều dự phòng cho anh ấy trước: “Nói ra chuyện này có lẽ hơi khó tin, nhưng em bảo đảm tất cả đều là chuyện đã thật sự xảy ra.”
Nhìn vẻ nghiêm túc của cô nàng, Hứa Hằng cũng muốn nghe xem rốt cuộc là chuyện khó tin cỡ nào.
“Ngày hôm đó em đã bị một con hồ ly bám vào người.”
Hứa Hằng sửng sốt hồi lâu mới nói: “Hồ ly? Lê Dao, cô cảm thấy tôi rất dễ lừa sao?”
Khúc Yêu Yêu giải thích giúp cô nàng: “Thật đấy, chị Dao bị hồ ly bám vào người, vậy nên hôm đó dù chị ấy có làm gì thì đó cũng không phải ý thức của chị ấy.”
Hứa Hằng vẫn cảm thấy rất vớ vẩn. Chuyện đã đến nước này rồi thì chỉ có thể để đầu sỏ gây tội ra mặt.
Lê Dao và Bạch Huyền có khế ước, chỉ cần gọi thầm tên Bạch Huyền trong lòng ba lần là hắn ta có thể nghe được.
Vì vậy Lê Dao nhắm mắt lại, nín thở tập trung gọi trong lòng: Bạch Huyền, Bạch Huyền, Bạch Huyền.
Trong động hồ ly, Bạch Huyền nghe được tiếng gọi của Lê Dao, thầm nghĩ: chẳng lẽ A Dao đang gặp chuyện? Hắn ta vội rời đi, Hồng Đàn cũng chăm chú đi theo hắn đến trung tâm thành phố.
Trong phòng KTV vô cùng yên tĩnh, không một ai nói chuyện. Hứa Hằng đợi một lúc lâu cũng không thấy được thứ gì gọi là hồ ly, lập tức đứng dậy: “Tôi đi đây.”
Vừa mở cửa ra đã đụng phải Bạch Huyền: “Là anh.”
Bạch Huyền không để ý đến anh ấy mà chạy đến bên cạnh Lê Dao, lo lắng hỏi: “Sao vậy A Dao? Ai bắt nạt em? Có phải tên đó hay không!”
Hắn vừa nói xong đã muốn lao đến tính sổ với Hứa Hằng, nhưng lại bị Lê Dao cản lại: “Không phải, Bạch Huyền anh đừng xúc động!”
Cô nàng gọi lớn tên Bạch Huyền làm cho hắn bình tĩnh lại ngay.
Lúc này, Hồng Đàn cũng đi đến. Thấy Hứa Hằng, cô ấy tức khắc nhớ đến chuyện hôm đó: “Anh là người ở trước cửa trường hôm đó à?”
Khúc Yêu Yêu kéo Hồng Đàn đến trước mặt Hứa Hằng, nói: “Nè, đây chính là Lê Dao anh nhìn thấy vào hôm đó.”
Bạch Huyền thầm nghĩ có chuyện sắp xảy ra rồi: “À... A Dao, nếu em không sao thì ta đi trước đây.”
Khúc Yêu Yêu ngăn hắn ta lại: “Muốn chạy hả? Đồ hồ ly thúi, Hồng Đàn không quen biết Hứa Hằng nhưng anh thì biết. Anh cố ý khiến cho bọn họ hiểu lầm nhau đúng không?”
“Cô đừng nói bậy chứ, về sau ta cũng mới biết A Dao bị Tiểu Hồng bám vào người mà.” Bạch Huyền chối.
Đầu óc Hứa Hằng hỗn loạn: “Cho nên đàn em Lê Dao thật sự bị hồ ly bám vào người sao?”
“Còn chưa tin hả?” Khúc Yêu Yêu nhìn về phía Hồng Đàn: “Biến thân một cái cho anh ấy nhìn xem.”
Trong phòng dày đặc khói hồng, một con hồ ly đỏ xuất hiện trước mắt Hứa Hằng.
Anh ấy kinh ngạc: “Thực sự có hồ ly tinh kìa.” Sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]