Chương trước
Chương sau
Con hắc giao long kianhảy lên nhảy xuống, hình như đang hấp thu tinh hoa của mặt trăng, toàn bộ thânthể trở nên hơi hơi trăng trắng, ta cảm thấy tẻ nhạt vô vị, nhìn mà buồn ngủ.

Mà giờ này mặt trăng đãnhô lên cao, lúc này không hiểu có phải do bị giao long hấp thu nhiều quá, thếnhưng mất sáng bóng rực rỡ, ta kinh hãi nói, "A, mặt trăng bị nó ăn luôn!"

Kết quả một tiếng thétkinh hãi này, đổi lấy là hai tiếng cười nhạo.

Mặc Tương nói hiện giờmây đen đang che ánh trăng, thần lôi có lẽ sắp đánh xuống. Nghe được lời củahắn, ta liền hơi hơi khẩn trương, mạnh mẽ xốc lại tinh thần, xem nhìn hắc giaolong kia đang cuộn người. Sau một lát, một tia chớp cắt ngang qua màn đêm, hìnhnhư xé rách cả không trung, sau đó tia chớp kia giống như có đôi mắt dài, lậptức đánh tới trên người giao long, ta nhìn trên thân giao long kia bắn ra mộttầng ánh sáng, bao chặt lấy toàn bộ thân thể của nó, mạnh mẽ kháng cự lại tiasét đánh, nhìn thân hình của giao long hơi hơi lay động một chút, ta nhất thờinhẹ nhàng thở ra.

Nào ngờ Hồ Phỉ nói takhông có kiến thức, hiện thời chỉ mới là tia sét thứ nhất, đợi đến đánh xongchín lần, mới có thể biết được kết cục. Vì thế trái tim của ta mới hạ xuống lạicăng thẳng treo lên, nếu đổi lại ta là người chịu tia sét đó, khẳng định chịukhông nổi, trực tiếp bị đốt thành tro, mà đây chỉ mới là tia sét thứ nhất thôi,tâm trạng ta nặng nề hẳn.

Lúc này trời đất biếnsắc, mây đen dầy đặc, tiếng sấm cuồn cuộn, hình như trong khoảnh khắc sẽ có cơnmưa lớn giội xuống, con giao long kia trôi nổi giữa không trung vẫn không nhúcnhích, có lẽ đang giữ sức. Ta nhìn thấy trên đầu giao long hiện lên một cây dù,thầm nghĩ giao long này còn sợ thấm mưa, liền nghiêng đầu qua hỏi Mặc Tương,"Ngươi xem hắc giao long cũng bung dù rồi, chúng ta đi tìm một nơi tránhmưa đi, nhìn sắc trời này, chắc là sắp có mưa to đó!"

Kết quả lời vừa nói rakhỏi miệng, Mặc Tương và Hồ Phỉ đều đồng thời xoay người nhìn ta một cách xemthường.

"Ngươi như thế nàolại ngốc như vậy a!" Hồ Phỉ vội vàng chế ngạo ta, trong lòng ta biết kiếnthức của bản thân mình quá thiển cận chỉ có thể làm trò cười, cố quay đầu đi,không quan tâm hắn, cẩn thận nghiên cứu cái dù kia đặc biệt ở chỗ nào.

Sau đó Mặc Tương lại đưatay đặt lên vai ta, "Miêu Miêu, Viêm Hoàng Thần Quân chưa từng dạy ngươicái gì, ngươi vẫn nên theo ta về đáy biển đi!"

Ta căm ghét hất tay hắnxuống, "Ta ở đáy biển ba trăm năm ngươi cũng không dạy ta cái gì, hơn nữasư phụ người có dạy ta, chỉ tại bản thân ta ngu dốt!"

Được rồi, tuy rằng sư phụquả thực không dạy cho ta nhiều thứ, nhưng mà ta cảm thấy, ta phải thề sốngchết bảo vệ thể diện cho sư phụ, không thể làm cho hắn mất mặt, không thể đểcho bất luận kẻ nào với bất cứ hình thức gì nói xấu hắn.

"Cây dù kia kỳ thựclà linh khí hộ thân, con giao long này không biết từ đâu mà có, có thể thay nóchịu đựng được mấy đạo sấm sét của thần lôi." Mặc Tương giải thích nói,"Chỉ là lúc này còn sớm, nên giữ lại đến phút cuối cùng dùng để bảo vệtính mệnh mình!"

Mặc Tương vừa dứt lời,thần lôi lại đánh xuống, lần này không phải chỉ một tia, mà là một tia liêntiếp theo một tia, đồng thời đánh xuống ba tia sét, tiếng sấm cuồn cuộn chấnđộng lỗ tai, kim quang chói mắt, sáng chói khiến ta phải nhắm chặt mắt, đợi đếnkhi mở lại, cũng chỉ thấy cây dù vẫn còn trôi nổi trên đầu con hắc giao longkia, chỉ có tổn hại nửa bên. Nhưng mà may mắn, ngược lại trên người hắc giaolong kia còn chưa có bị thương, có lẽ đều bị linh khí kia chắn đỡ. Ta đoán là,căn bản thần lôi cũng có thể dùng ngoại vật để tránh đỡ, có lẽ, vẫn thật dễdàng a.

"Cái dù của nó bịhỏng rồi, phải đổi một cây khác đi!" Ta nói rất đúng vào trọng tâm.

Hồ Phỉ: "..."

Hồ Phỉ có lẽ bị ta chọctức, nhìn ta hồi lâu cũng không hé răng, thật lâu sau mới ẩn ẩn thở dài, ta bịhắn nhìn đến không được tự nhiên, chống cằm tiếp tục nhìn con hắn giao longkhông chớp mắt.

"Linh khí, ngươi cholà rất dễ chế luyện sao. Cái linh khí này của hắc giao long, sợ là pháp bảo hộthân hiếm có trên thế gian, rất có khả năng là di vật của tiên gia, có thể cómột cái như vậy, đã cực kỳ khó khăn!" Mặc Tương nhíu nhíu mày, "Cáidù kia nhiều nhất còn chịu đựng được hai tia nữa, mà càng về sau càng hunghiểm, hắc giao long này không còn bao nhiêu khí lực nữa, đến sau đó sẽ khôngcách nào chịu nổi, thật sự nguy hiểm!"

Lời nói của Mặc Tương rấtnhanh đã được chứng minh, lại có ba đạo thần lôi đánh xuống, sau khi hai tiasét trước đánh xuống, cây dù kia liền triệt để chỉ còn lại có khung xương, màtia thứ ba này, cũng là trực tiếp đánh xuống trên người hắc giao long, vầngsáng hộ thân cũng hoàn toàn biến mất, toàn bộ thân người của hắc giao long đềuửng đỏ như bị đốt cháy, sau một lát, hắc giao long kia ngã vào trong nước, nửangày không thấy động tĩnh gì.

"Sẽ không chết đóchứ?" Ta rất lo lắng.

Hình như nó chỉ còn cóhai tia thần lôi nữa là có thể thành tiên, khổ tu nhiều năm như vậy, chẳng lẽlại phải thất bại trong gang tấc?

Đang cực kỳ lo lắng, mặthồ chợt cuồn cuộn nổi sóng, hắc giao long kia bay vút lên không trung, phóngqua chúng ta trong nháy mắt, ta nhìn thấy trên da thịt lưng nó bị xé rách dữdội, máu tươi ào ạt chảy ra, tựa như nhuộm một tầng vảy hồng. Ta hoảng sợ .

Không đợi cho nó có baonhiêu thời gian nghỉ ngơi, tia thần lôi thứ tám lại đánh xuống, lập tức đánh nórơi xuống trong hồ, ‘đùng’ một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, trong bọt nướcbắn tung tóe này, ta ngửi thấy được mùi máu tươi nồng đậm. Ngay cả bọt nước bắnlên cánh tay, cũng có một cảm giác dinh dính.

Còn một tia thần lôi cuốicùng, nó còn chống chọi nổi không?

"Có lẽ khôngđược!" Mặc Tương nhìn nhìn trời, lại nhìn đáy hồ sâu thăm thẳm kia, nửangày mới nói.

"Thịt giao long ănrất ngon đây!" Vẻ mặt Hồ Phỉ đắc ý, nhìn nhìn mặt hồ kia, ánh mắt cũng ẩnlên màu xanh lục.

Trong lòng ta không thoảimái, cho nên rất chán ghét bộ dạng này của hắn có lẽ sự chán ghét thể hiện rấtrõ ràng trên mặt ta, hắn quay đầu nhìn thấy ta, "Thật đó, một con lớn nhưvậy, làm được biết bao nhiêu cái bánh bao thịt cho ngươi ăn a!"

Ta: "..."

Ta càng nghĩ, không biếtđược khi nào tia thần lôi thứ chín đánh xuống, Hồ Phỉ cùng Mặc Tương đều tínhlà tiên nhân, vì sao không trợ giúp cho nó? Tuyết Vực được một giọt nước mắtcủa Phật Tổ cũng có thể trở thành thổ thần, hai vị này tuy rằng không bằng vớiPhật Tổ, nhưng tốt xấu gì cũng là tiên, nếu không thì cũng rơi lệ hoặc là đổmáu, để độ hắc giao long này thành tiên luôn đi cho xong!

Ta đem ý nghĩ của ta nóicho hai người bọn họ nghe, kết quả lại chỉ đổi được một câu ‘tất cả đều có địnhsẵn’, nghĩ đến hai người bọn họ không muốn ra tay, thì qua loa nói ra một câucó vẻ quang minh chính đại như vậy với ta, ta suy nghĩ tinh tế đắn đo một chút,liền nhìn thấy bầu trời chợt sáng, tia thần lôi kia cuối cùng cũng sắp đến!

Lúc chỉ mành treo chuông!

Ta, cắn nát đầu ngón taycủa mình.

Sau khi đem một giọthuyết châu, vẫy vào trong hồ kia.

Sau đó mặt hồ vẫn bìnhyên như trước, hoàn toàn không có động tĩnh, hai người Hồ Phỉ cùng Mặc Tươngtrợn mắt há hốc mồm mà nhìn ta, sau một lát, hai người đều cười ha ha.

Ta sáng tỏ. Tuy ta là đồnhi của Viêm Hoàng Thần Quân, lại cũng không tính là thần tiên chân chính.

Có lẽ đoán được suy nghĩcủa ta, Mặc Tương đưa tay vuốt đầu ta, "Tính là ngươi đăng trong tiêntịch, nhưng cùng lắm cũng chỉ ở cấp tiểu tiên, há có thể so sánh cùng PhậtTổ? Bất kể huyết nhục của ta, hay là Hồ Phỉ đều không cótác dụng, huống chi là ngươi? Bây giờ, sợ cũng chỉ có huyết nhục của vài vịthượng thần ít ỏi kia mới có thể làm được!"

Ta cúi đầu không nói, bởivì tâm tình không tốt cũng tùy ý cho hắn vỗ đầu ta.

Kết quả Hồ Phỉ không bỏqua, lại muốn cấu xé với hắn, đang lúc lôi kéo, chợt thấy giao long kia bay lênkhông, trên người máu tươi đầm đìa, nhưng lại thẳng hướng trời cao, giống nhưmuốn đón nhận tia thần lôi cuối cùng kia.

Ta trợn mắt há hốc mồm,ngay cả Mặc Tương cũng là sửng sốt, "Kiên cường như thế, thật đúng là mộtcon giao long tốt!"

Hắc giao cùng cự kiếm màuvàng chạm vào nhau, phảng phất một hào quang màu vàng, chắn ngang nó, trongkhoảnh khắc đó ánh lửa bắn ra bốn phía, khói đen bắn ra, tiếng kêu bi thảmtrong cổ họng ta khó khăn lắm mới nhịn xuống được, trong ánh mắt cũng là thậtsự nhịn không được mà lăn xuống mấy giọt nước mắt.

"Xong rồi, ta đi chechở nguyên thần của nó, tránh cho nó kết cục hồn phi phách tán, hủy mất thânthể, cũng có thể tu luyện lại một lần nữa, làm một Tán tiên nho nhỏ!" Saukhi nói xong Mặc Tương từ trên mây nhảy xuống, hào quang nhiều màu từ trong tayáo của hắn bay ra, ta biết vật đó, là ngọn đèn lưu ly nhiều màu lần trước!

Nhưng mà hắn còn chưatiếng lại gần, liền đã kinh ngạc ra tiếng.

Hồ Phỉ thúc giục đụn mâyđuổi tới, ta thò đầu ra xem, liền phát hiện trong đám khói sương màu đen, khókhăn lắm mới thấy được một vùng ánh sáng nho nhỏ, mà bên trong vùng ánh sángnày, là một con rồng nhỏ màu trắng bạc, cuộn mình thành một khối giống như bánhbột mì, vẫn không nhúc nhích đường như vẫn còn đang nằm ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.