Con hắc giao long kianhảy lên nhảy xuống, hình như đang hấp thu tinh hoa của mặt trăng, toàn bộ thânthể trở nên hơi hơi trăng trắng, ta cảm thấy tẻ nhạt vô vị, nhìn mà buồn ngủ.
Mà giờ này mặt trăng đãnhô lên cao, lúc này không hiểu có phải do bị giao long hấp thu nhiều quá, thếnhưng mất sáng bóng rực rỡ, ta kinh hãi nói, "A, mặt trăng bị nó ăn luôn!"
Kết quả một tiếng thétkinh hãi này, đổi lấy là hai tiếng cười nhạo.
Mặc Tương nói hiện giờmây đen đang che ánh trăng, thần lôi có lẽ sắp đánh xuống. Nghe được lời củahắn, ta liền hơi hơi khẩn trương, mạnh mẽ xốc lại tinh thần, xem nhìn hắc giaolong kia đang cuộn người. Sau một lát, một tia chớp cắt ngang qua màn đêm, hìnhnhư xé rách cả không trung, sau đó tia chớp kia giống như có đôi mắt dài, lậptức đánh tới trên người giao long, ta nhìn trên thân giao long kia bắn ra mộttầng ánh sáng, bao chặt lấy toàn bộ thân thể của nó, mạnh mẽ kháng cự lại tiasét đánh, nhìn thân hình của giao long hơi hơi lay động một chút, ta nhất thờinhẹ nhàng thở ra.
Nào ngờ Hồ Phỉ nói takhông có kiến thức, hiện thời chỉ mới là tia sét thứ nhất, đợi đến đánh xongchín lần, mới có thể biết được kết cục. Vì thế trái tim của ta mới hạ xuống lạicăng thẳng treo lên, nếu đổi lại ta là người chịu tia sét đó, khẳng định chịukhông nổi, trực tiếp bị đốt thành tro, mà đây chỉ mới là tia sét thứ nhất thôi,tâm trạng ta nặng nề hẳn.
Lúc này trời đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-phong-dao-the/3167593/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.