Tiểu Bạch Long kia cùnglắm chỉ dài một thước, to bằng ngón tay cái, trên đầu có hai cái sừng nhỏ, nhìncó vẻ lanh lợi, đáng yêu. Lòng ta tràn đầy vui mừng, đưa tay chọc chọc đầu nó,nó hơi hơi nhúc nhích một chút, lại vùi đầu vài dưới thân người không động đậynữa.
"Hắc giao long hồ ẤnNguyệt!" Ta quan sát tỉ mỉ con bạch long xinh xắn kia, chợt nghe Mặc Tươnggào thét bên tai, giọng nói lộ ra uy nghiêm, hù dọa ta đến chấn động!
Bạch long đang cuộn mìnhthành một khối cũng bị kinh sợ, chậm rãi nhô đầu ra, thân mình run run, hoàntoàn mất khí thế hung hãn chống chọi với thiên lôi lúc trước, ta nhìn dáng vẻnày của nó, chẳng lẽ là bị đánh choáng váng rồi sao?
Mặc Tương cũng do dự, saumột lúc lâu mới nói, "Vốn định là độ kiếp thành công sẽ phong thành hồthần của hồ Ấn Nguyệt, nhưng hôm nay với dáng vẻ này của nó, giống như đứa trẻmới sinh, khiến cho người ta khó xử."
"Một khi đã như vậy,liền nướng lên ăn đi, chậc chậc, vốn nhiều thịt như vậy, hiện tại thu nhỏ lạithành chút xíu vầy, cũng không đủ nhét kẽ răng!" Hồ Phỉ liên tục thở dài,ta căm giận trừng hắn một cái, cả ngày chỉ biết ăn thịt, không có chút lòngthương hại, mấy loài thú này đều có một đức hạnh, chính xác gọi là người khôngbiết xấu hổ.
Có lẽ là nghe được muốnăn nó, Tiểu Bạch Long lại co chặt một chút, ta vươn tay đi nhẹ nhàng sờ đầu nómuốn trấn an nó một phen, cũng không ngờ nó thế nhưng một ngụm cắn ngón tay takhông tha,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-phong-dao-the/3167591/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.