Chương trước
Chương sau
Sài Gòn, những cơn mưa chớm hạ, đến rất nhanh và đi cũng vội vàng, hệt như những giấc mơ thoáng qua, không đầu không cuối.

Bên khung cửa sổ, một người con gái đang đứng đó, ngắm những bông mưa rơi xuống rồi nhoè đi qua lăng kính.

Mái hiên tí tách tiếng mưa, rả rích không ngừng, xen qua từng kẽ lá, từng ngóc ngách của cái thành phố bình thường đã quá nhộn nhịp và sôi động này, tựa như một khúc nhạc buồn miên man vô tận.

Duy chỉ có mưa Sài Gòn cứ như nấp mình trong chăn, tuyệt nhiên ngoan như một chú miu đang nằm lim dim đôi mắt. Con người ta cũng có dịp trải lòng, tìm về những miền kí ức xa xôi..

Bên trong canh phòng trống trải, bản tình ca 'Kiss the rain' vang vọng, khiến tâm tình càng thêm não nề.

Mưa đôi khi giúp tâm hồn trở nên dễ chịu, nhẹ nhàng hơn, bởi những nỗi đau, nhớ nhung, giận hờn như được mưa cuốn trôi đi hết. Bởi vì sau cơn mưa trời lại sáng, nỗi đau rồi sẽ qua đi, lỗi lầm rồi sẽ được thứ tha.

Cuộc sống này vẫn còn tươi đẹp lắm. Là bởi vì sau khi mưa trời sẽ trong hơn, sẽ mát hơn, nên ta cũng sẽ trân trọng những giây phút ở hiện tại hơn.

Có đôi lúc nào đấy, sau một ngày mưa, người ta vẫn cảm nhận được những dư vị còn sót lại của đất trời. Một mùi hương thoang thoảng, lướt qua ta như dấu ấn của một người bạn đã bao lần gặp gỡ, nay còn đọng lại, vương lại trong ký ức..

Sau cơn mưa rả rích, thấm ướt vạn vật, thậm chí là sau một đêm mưa giông, sấm chớp xé toạc, khung trời nắng vàng sẽ ló rạng, soi rọi qua những hạt nước li ti, tạo nên chiếc cầu vồng ngũ sắc rực rỡ.

Chúng ta thích ngắm nhìn cầu vồng sau mưa, bởi vì cái đẹp và cả cái 'hiếm có khó tìm' của nó, đâu phải lúc nào ta cũng được nhìn thấy cầu vồng. Hay nói cách khác, cầu vồng không phải là thứ cứ muốn là nhìn thấy được.

Cầu vồng là 'đứa con' của cơn mưa ướt đẫm và ánh nắng vàng tươi, nó chính là kết tinh của hai sự đối lập ấy. Mưa càng to, những giọt mưa đọng lại sẽ càng nhiều, và khi ánh nắng mặt trời xuất hiện, cầu vồng sẽ hiện lên càng lớn, càng lung linh.

Chúng ta không thích những ngày mưa tầm tã nhưng lại thích ngắm nhìn cầu vồng sau mưa, như thế có quá khó khăn với thiên nhiên hay không? Với thiên nhiên, đó là một điều không thể. Muốn thấy cầu vồng bạn phải biết chấp nhận những cơn mưa.

Thử nghĩ mà xem, cầu vồng xuất hiện sau mưa cũng giống như việc chúng ta tìm thấy được hạnh phúc sau những ngày giông bão. Bởi vì một lẽ rất giản đơn, một mình 'ánh nắng' không đủ để làm nên cuộc sống của chúng ta. Trong cuộc đời của mỗi người phải có vài 'cơn mưa' đổ xuống. Có như vậy chúng ta mới thấy được 'cầu vồng' của riêng mình.

Cầu vồng xuất hiện sau những cơn mưa chính là món quà mà thượng đế ban xuống hạ giới, để rồi nói với mỗi chúng ta rằng, trong cả những khoảnh khắc tăm tối nhất, ta vẫn có thể nhìn thấy những tia sáng để hy vọng. Hạnh phúc sẽ đến với những ai biết vượt qua những nỗi đau.

Ánh đèn phòng hắt qua tấm màn khắc họa hình bóng mỏng manh và hiu quạnh, cô cứ đứng đó một tay ôm lấy người, tay kia vươn ra sờ lên tấm cửa kính, cảm giác lạnh lẽo nơi đầu ngón tay cũng giống như sự cô đơn lạnh lẽo trong lòng cô vậy.

Đã một tháng rồi, chiếc điện thoại kia vẫn nằm im trong ngăn tủ, pin đã sạc đầy nhưng lại chưa từng mở một lần. Có lẽ ngần ấy thời gian, cũng đã đủ để khiến con người ta quen dần với thực tại, quên điều gì đó, quên người nào đó..

Cầm chiếc điện thoại, ấn nút mở nguồn mà tay vẫn còn cảm thấy run rẩy. Nỗi sợ hãi cùng sự chờ đợi đan xen đến tê tâm liệt phế. Sợ hãi điều gì, chờ đợi điều gì, chính bản thân chủ nhân của nó cũng không thể rõ ràng.

Vô số cuộc gọi nhỡ, vô số tin nhắn thi nhau báo đến, cùng một số điện thoại, và tất nhiên, của cùng một người!

Nhắm mắt lại tựa lưng vào đầu giường, một sự nhức nhối không tên lan tỏa, len lỏi qua từng tế bào thần kinh khiến toàn thân tê liệt không có cảm giác.

Hít một hơi sâu, mở mắt ra đọc từng tin nhắn.

"Diễm Linh, em có khoẻ không?"

"Diễm Linh, anh nhớ em!"

"Diễm Linh, anh thực sự rất nhớ em!"

"Diễm Linh, anh không thể buông bỏ!"



"Diễm Linh, dù em có như thế nào, anh cũng không thể buông bỏ!"

"Diễm Linh, anh không quan tâm trước đây em là người thế nào, anh chỉ cần biết em của hiện tại, anh yêu em và sẽ yêu tất cả những gì của em!"

"Diễm Linh, tin tưởng anh, con của em, anh nhất định sẽ yêu thương như bảo bối!"

"Diễm Linh, tin tưởng anh, em nhất định phải tin tưởng anh!"

"Diễm Linh, đừng rời xa anh có được không?"

"Diễm Linh, anh nhớ em, thực sự rất nhớ em!"

"Diễm Linh, anh thực sự rất nhớ em, anh không thể tập trung làm được việc gì, trong đầu anh chỉ toàn hình bóng của em!"

"Diễm Linh, anh thực sự không thể không có em!"

"Diễm Linh, anh không thể sống thiếu em được em biết không?"

Cứ một tin lại một tin được mở ra, mắt cô càng ngày càng ẩm ướt. Tiếng nấc nghẹn ngào cuối cùng cũng bật thốt. Cô bụm chặt miệng ngăn không cho cổ họng phát ra tiếng nức nở. Một giọt lại một giọt nước mắt cứ thế trào ra như nước vỡ đê, không cách nào ngăn lại, chỉ có thể mặc sức cho nó tuôn trào.

"Diễm Linh, đợi anh!"

"Diễm Linh, cho anh cơ hội!"

"Diễm Linh, chờ anh, anh sẽ trở về tìm em!"

Đến những tin nhắn cuối cùng, bỗng dưng cô lại mỉm cười trong vô thức. Miệng mỉm cười mà nước mắt vẫn cứ rơi, không phải những giọt nước mắt buồn bã thất vọng, mà là nước mắt bởi niềm vui, hạnh phúc.

Khờ quá, anh thật sự ngu ngốc lắm anh có biết không? Trong lòng âm thầm nói, Khải Phong, em chờ anh, chờ anh trở về tìm em, em sẽ không trốn tránh nữa, sẽ không!

Tiếng gõ cửa vang lên kéo cô trở về thực tại. Đưa bàn tay gạt đi những giọt nước mắt còn sót lại, vỗ vỗ khuôn mặt, khẽ mỉm cười đứng lên mở cửa.

"Ba, mẹ!" Cô cất giọng khàn khàn.

Nhìn sắc mặt của đứa con gái tâm can bảo bối, Hà Trọng Huy, ba của cô cảm thấy đau lòng không thôi: "Không cười được thì đừng cười, miễn cưỡng thế này thật khó coi!"

"Ông này!" Mộc Diệp, mẹ cô vỗ vào tay chồng mình. "Được rồi, vào trong rồi nói!"

Tiến vào phòng, Diễm Linh cùng mẹ cô ngồi ở mép giường, ba cô thì ngồi vào chiếc ghế ở ngay cửa sổ, đối diện mẹ con họ. Trong lòng Diễm Linh có hơi khẩn trương, bởi vì cả ba và mẹ cô cùng đến gặp, ắt hẳn là có chuyện gì đó.

Cô đưa mắt nhìn người ba khó tính, rồi lại nhìn mẹ mình, dường như cả hai người họ có chuyện muốn nói với cô lại không biết phải mở miệng thế nào.

Cuối cùng cô hít một hơi sâu rồi lên tiếng: "Ba, mẹ, có chuyện gì hai người cứ nói, không cần dè chừng như vậy!"

Mộc Diệp đưa mắt nhìn chồng mình, thấy ông gật đầu, bà quay lại nhìn đứa con gái bảo bối, cầm lấy bàn tay của cô, cất giọng nhẹ nhàng: "Bé à, có chuyện này, ba mẹ muốn hỏi con, con nhất định phải nói thật với ba mẹ!"

Diễm Linh mày khẽ nhíu. Đây là lần đầu tiên ba mẹ cô nói chuyện với cô mà tỏ ra dè chừng như vậy, cô vừa cảm thấy không quen, lại có chút bất an trong lòng.



Gật đầu một cái, cô trả lời: "Dạ, mẹ nói đi!"

"Con.. và cái cậu tên Khải Phong kia là thế nào?"

Mộc Diệp lên tiếng hỏi, đồng thời quan sát kĩ biểu hiện trên mặt của cô. Quả nhiên không ngoài dự đoán của bà, khi nhắc đến cái tên này, con bé tỏ ra khá khẩn trương, bàn tay trong lòng bàn tay của bà hơi run rẩy một chút, chứng tỏ, cái cậu tên Khải Phong kia có sức ảnh hưởng không nhỏ đến nó. Thế nhưng rốt cuộc ảnh hưởng đến đâu, bà không thể rõ ràng, nên dĩ nhiên, muốn biết được chân tướng từ miệng con bé, bà mới có thể yên tâm mà đi bước tiếp theo.

"Mẹ, tại sao mẹ lại hỏi chuyện này?"

Cô nhìn vào người mẹ mà mình yêu thương, cũng là người hiểu cô nhất, nhưng lúc này đây, bà hỏi cô vấn đề này khiến cô không biết phải trả lời thế nào, là nói thật, hay nên lảng tránh thì tốt hơn đây?

"Con cứ trả lời thật cho mẹ! Bởi vì có một chuyện cần biết ý kiến của con. Nhưng trước tiên, mẹ cần biết con có tình cảm với cậu ta hay không đã!"

"Rất quan trọng sao?" Cô vẫn là có chút lưỡng lự.

Mộc Diệp gật đầu: "Phải, vô cùng quan trọng, nhưng dù thế nào, ba mẹ vẫn là tôn trọng quyết định của con!"

"Mẹ, thật sự con.." Cô vẫn là có chút ngập ngừng không biết phải nói thế nào cho phải.

Ngẩng đầu lên nhìn về phía người cha đang ngồi bên cửa sổ, mái tóc cũng đã điểm chút hoa râm. Mấy năm nay ông cũng già đi không ít, cũng chỉ vì lo lắng cho đứa con gái là cô. Nhìn ánh mắt chờ đợi của ông, lòng cô cũng bất chợt cảm thấy quặn thắt.

Nhìn lại người mẹ đang nắm tay cô, vết chân chim ngày càng hằn sâu nơi khoé mắt, bà so với ba cô lại càng lo lắng cho cô nhiều hơn, khuôn mặt ngày thêm hốc hác, tiều tụy.

Trong lòng cô cảm thấy thật có lỗi với họ, vì cô mà cả gia đình mấy năm nay không an ổn chút nào. Có lẽ, cô phải tự mình đối mặt, kết quả thế nào không ai nói trước được. Nhưng tình hình trước mắt, cô nên tự mở cho mình một lối thoát, cũng là để ba mẹ yên tâm khi cô đã có thể tự mình đứng lên, tự mình đi về phía trước.

"Con cũng không biết phải nói thế nào cho ba mẹ hiểu, bởi vì.." Cô vẫn là có chút lúng túng, chuyện tình cảm cá nhân khó mà nói rõ thành lời.

Nhắm mắt lại hít sâu một hơi, cô nhẹ nhàng trả lời: "Ba, mẹ, Khải Phong anh ấy là một người vô cùng xuất sắc, so với anh Trí Đức, anh ấy chỉ hơn chứ không hề thua kém. Gia đình anh ấy cũng vậy, vô cùng dễ gần, không hề kiêu ngạo như những người giàu có ở Việt Nam mình, họ đều đối với con rất tốt, tốt hơn nhiều so với.. những người kia!"

Nói đến đây cô bỗng nhiên lặng im không nói nữa. Có lẽ, cô là không muốn nhắc đến cái người đã khiến cô hận thấu xương kia. Ánh mắt mang chút tia sắc lạnh, nhưng có lẽ tận sâu trong tiềm thức đã có thể cảm thấy phai nhòa, không đáng nhắc đến nữa rồi, nên mói có thể nhắc đến 'những người kia'.

Không nghe cô nói thêm gì nữa, ba mẹ cô cũng hiểu 'những người kia' mà cô nói là ai. Họ chỉ hơi nhíu mày một chút cũng không biểu hiện gì thêm, im lặng nghe con gái mình tiếp tục nói.

"Anh ấy vô cùng quan tâm đến con, cũng rất tôn trọng con. Con chưa từng hỏi gia đình anh ấy như thế nào, cũng chưa từng hỏi đến công việc của anh ấy. Mặc dù bác Thu Ngọc cũng không nói với con về những điều này, nhưng con biết, gia đình anh ấy cũng không phải thuộc hàng bình dân, có lẽ so với nhà bác Thu Ngọc còn hơn nhiều lần, nhưng họ lại sống rất giản dị, không khoe mẽ chút nào.

Chính vì như vậy, con càng cảm thấy bản thân con không xứng với anh ấy. Anh ấy càng tốt với con thì con lại cảm thấy có lỗi, bởi bản thân con vô cùng thiếu sót, vô số khuyết điểm. Nhưng con lại không có can đảm nói sự thật về bản thân mình cho anh ấy. Con sợ!

Mẹ, có phải con rất ngốc hay không? Một người đàn ông tốt như vậy con lại dễ dàng bỏ qua?"

Cô nhếch miệng cười gượng mà trong lòng quặn thắt. Thử hỏi đi khắp thế gian có thể tìm đâu được một người đàn ông hoàn mỹ như vậy!

Mộc Diệp mỉm cười vuốt tóc đứa con gái mà bà yêu thương, cất giọng dịu dàng: "Con gái ngốc!"

"Con cũng thấy mình rất ngốc mà!"

Cô cười ra tiếng nhìn mẹ, rồi lại nhìn ba. Khoé miệng ông khẽ nhếch lên tuy không rõ ràng, nhưng cô cũng biết là ông đang cười. Trong lòng cảm thấy cũng có phần nhẹ nhõm hơn, vì có thể nói ra lòng mình, hơn nữa là vì đã có thể nhìn thấy nụ cười của ba mẹ mà đã rất lâu rất lâu rồi cô chưa nhìn thấy.

Trong lòng cô tự nhủ, ba mẹ, con sẽ khiến cho hai người có thể an tâm vì con, có thể nhìn thấy con sống thật tốt, thật vui vẻ. Con sẽ không trốn tránh nữa, sẽ vì hai người mà thoát khỏi bóng ma kia, cũng là vì chính bản thân con mà tiếp tục sống thật tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.