Khải Phong im lặng không lên tiếng, tựa như chết lặng tại chỗ. Tâm can anh nhộn nhạo vô cùng khó chịu. Cái cảm giác này thật sự là tức tối. Thật sự thì cuối cùng cô đã bị hắn ta đối xử như thế nào mà lại có thể đến nông nỗi này, đến nỗi phát điên phải điều trị tâm lý?
"Trước khi cô ấy điều trị tâm lý thì thế nào?" Anh cũng vẫn muốn biết thêm một ít chuyện để có thể tự mình xâu chuỗi.
"Trước đó?" Trí Đức lưỡng lự, suy nghĩ xem nên và không nên nói những gì.
Nhìn qua người đàn ông bên cạnh, anh thở dài một cái rồi cũng mở miệng: "Trước đó hai tháng, là.. ngay sau khi xảy ra chuyện tồi tệ kia, nó được cấp cứu ở bệnh viện. Tôi thật sự không dám tin hắn ta đã làm như vậy với con Bé, thật sự không có nhân tính. Đến độ phải hơn một tuần nó với tỉnh lại. Thật không thể tưởng tượng.. Trong lúc con Bé còn hôn mê chưa tỉnh, cậu mợ tôi, là ba mẹ con Bé đã muốn đi đòi lại công đạo cho nó, nhưng chỉ là công cốc. Ha ha ha.."
Anh cất tiếng cười đầy chua xót, ánh mắt chứa vài tia ác độc, giọng nói như nghiến răng nghiến lợi: "Bồi thường sao? Nực cười, ai cần thứ rác rưởi đó chứ! Cứ nghĩ tiền có thể đổi lại cuộc sống an bình của nó như trước kia sao?"
Anh quay sang nhìn Khải Phong: "Cậu có biết vì sao không thể nói rõ gia thế nhà cậu cho gia đình con Bé biết không?"
Khải Phong lắc đầu. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mot-buoc-chinh-la-hanh-phuc/2620248/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.