Khải Phong nhíu mày khi nhìn thấy nụ cười miễn cưỡng của Trọng Huy. Đến lúc này, khi nghe lại cũng chính là câu nói này, anh có thể khẳng định những lời Trí Đức đã nói với anh là sự thật, sự thật về người con gái anh yêu. Trong lòng anh dấy lên một ngọn lửa không tên.
Trọng Huy nhìn anh hồi lâu. Có lẽ ông đang suy nghĩ tìm từ ngữ để nói với anh. Anh ít nhiều cũng có thể hiểu được, ông cũng đang dằn vặt mỗi khi nhắc đến chuyện đau lòng này.
"Bác đã nghe con Bé nói về chuyện nó để lại cho cháu bức thư rồi trở về Việt Nam". Ông bắt đầu lên tiếng. "Bác biết là con Bé nó cũng không muốn làm như vậy. Trong chuyện tình cảm, nó vốn ngốc nghếch, không biết phân biệt tốt xấu, nặng nhẹ. Con không trách nó chứ?"
Khải Phong lắc đầu: "Con hiểu. Cô ấy cũng là vì muốn tốt cho con, suy nghĩ cho con mà không nghĩ cho bản thân mình!"
Ông gật đầu: "Tính tình nó là vậy, khi xảy ra bất cứ vấn đề gì, nó luôn tự mình gánh lấy, nhất định không để cho người khác chịu tổn thương". Ông nhìn anh đăm chiêu. "Khi ấy, con nghĩ như thế nào?"
Anh cất giọng trầm trầm: "Thật sự lúc ấy con rất giận, nhưng không phải vì nội dung bức thư, là vì cô ấy không trực tiếp nói với con, mà lại một mình bỏ đi rồi để lại bức thư kia!"
Trọng Huy đăm chiêu nhìn anh, chờ anh nói tiếp.
Khải Phong nói lên suy nghĩ của mình: "Về bức thư kia, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mot-buoc-chinh-la-hanh-phuc/2620233/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.