Ngay khi Khải Phong cùng Trọng Huy đi vào thư phòng, bên trong phòng ăn, Mộc Diệp lên tiếng trấn an đứa con gái bảo bối khi thấy cặp mắt của cô cứ nhìn chằm chằm về phía cánh cửa kia: "Không có việc gì, ba con chỉ muốn nói chuyện với cậu ta một lát, con không cần lo lắng".
"Con không có lo lắng mà mẹ!" Diễm Linh tay chống cằm, mắt vẫn dán chặt vào cánh cửa.
"Còn nói không lo, viết cả trên mặt kia kìa!" Mẹ cô cười. "Yên tâm, nhìn ba con thì biết, ông ấy rất thích cậu ta, sẽ chiếu cố nhiều".
Trọng Khang cũng mỉm cười nói vào: "Lần đầu tiên thấy em tỏ ra lo lắng đấy. Mẹ thấy có phải hay không?"
Cả nhà phì cười khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ. Mặt cô biểu hiện rõ vậy sao?
"Phải rồi!" Trọng Khang nhớ ra một chuyện lên tiếng: "Em đã nói rõ với cậu ta chưa đấy? Làm con Diệu Linh không dám đến đây luôn".
Cô gật đầu: "Em nói rõ rồi!"
"Vậy thì tốt!"
"À, anh hai, em đã làm xong mẫu hoa văn mới rồi, mai em ra xưởng cho làm thử xem thế nào".
"Không cần gấp như vậy. Cậu Khải Phong về đây chơi, em không nên bỏ mặc cậu ta như vậy chứ. Đưa cậu ấy đi chơi đi!" Trọng Khải cất giọng.
Cô chống cằm: "Anh hai, cũng thật là khó nha, em cũng muốn điên cái đầu. Thứ nhất, anh ấy không phải trẻ con, thứ hai, Sài Gòn mình làm gì có chỗ nào để đi ngoài mấy cái khu vui chơi cho trẻ con đâu. Haizzz.."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mot-buoc-chinh-la-hanh-phuc/2620231/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.