...
"Lăng Ba, ta yêu nàng".
"Giáo chủ, Lăng Ba cũng yêu người." Đôi tay vẫn còn ghì chặt, Lăng Ba đáp lại, trong giọng nói có chút nghẹn ngào.
"Có nhiều không?" Lăng Tiểu Ngư hỏi.
"Nhiều... Rất nhiều...".
"Sẽ không rời xa ta nữa chứ?".
"Không... Vĩnh viễn không...".
...
Đêm hôm đó.
Lăng Ba thì như cũ, vẫn nằm trên giường. Thương tích trên người nàng còn chưa khỏi. Lăng Tiểu Ngư đã không cho nàng dùng linh đan hay thánh dược gì, cũng chẳng thi triển đạo thuật để mà chữa trị. Đối với điều đó, Lăng Ba dĩ nhiên là có thắc mắc. Nàng hỏi: "Giáo chủ, có phải người vẫn còn giận Lăng Ba?".
"Không." Ngồi trên chiếc ghế mà ban sáng đã ngồi, Lăng Tiểu Ngư lắc đầu, rồi lại tiếp tục thổi nguội chén thuốc vừa đun.
"Giáo chủ nói dối".
"Nói dối? Ta không có".
"Vậy sao giáo chủ vẫn nấu thuốc cho Lăng Ba uống?".
"Nàng bây giờ là bệnh nhân, dĩ nhiên phải uống thuốc".
"Nhưng những thuốc này...".
Lăng Tiểu Ngư tạm ngưng thổi: "Lăng Ba, đây không phải hình phạt. Ta chỉ là muốn có cơ hội chăm sóc nàng nhiều hơn thôi".
"Không phải hồi sáng ta đã có nói qua rồi sao? Chúng ta bây giờ là một đôi phu thê bình thường nơi thế tục".
Nghe đến hai tiếng "phu thê", Lăng Ba lại cảm thấy ngượng ngùng.
Tại sao không sắm vai huynh muội hay là chủ tớ gì đó mà cứ nhất thiết phải giả trang phu thê?
Lại nói, ở trước mặt hai ông bà lão hiền lành vô hại, việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2049227/chuong-668.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.