Lăng Ba chớp chớp hàng mi, thần tình nghi hoặc. Sau, nàng như nghĩ tới gì, vội vàng tự mình kiểm tra thân thể.
Cảm giác đau nhức đã hết, những vết thâm tím trên da thịt cũng không còn. Chuyện này...
"Giáo chủ, người...?".
Lăng Tiểu Ngư không nói gì, dùng chút đạo thuật hiển hoá ra một chiếc gương để cho Lăng Ba soi mặt.
"Những vết thương, chúng biến mất rồi... Giáo chủ, cảm ơn người".
"Cảm ơn gì chứ?".
Lăng Tiểu Ngư nhẹ lắc đầu: "Nàng là trân bảo của ta, ta sao có thể đứng nhìn nàng chịu khổ được. Thật sự không đành".
"Giáo chủ, người đối với Lăng Ba thật tốt. Lăng Ba...".
Dường như đoán được Lăng Ba sẽ nói gì tiếp, Lăng Tiểu Ngư lập tức lấy tay che miệng nàng lại: "Lời khách sáo nàng đừng nói. Giữa chúng ta thì điều đó không cần".
"Nào, bây giờ nàng đã khỏe rồi, chúng ta ra chào tạm biệt hai vợ chồng Chu lão".
...
Trước cửa nhà, Chu lão và Chu bà đứng nhìn Lăng Ba không chớp mắt, khuôn mặt thì kinh nghi bất định. Bọn họ rất ngạc nhiên, chẳng hiểu vì sao mà thương tích của Lăng Ba lại khỏi nhanh như vậy. Bọn họ nhớ hôm qua khuôn mặt Lăng Ba rõ ràng còn thâm tím, tay chân cũng thế, ấy vậy mà giờ... một vết bầm nho nhỏ cũng không thấy a.
"Lăng cô nương, thương tích của cô...?".
Nhoẻn miệng cười, Lăng Ba đáp: "Chu bà, thương tích của Lăng Ba đã hoàn toàn khỏi hẳn rồi".
"Thật kì diệu." Bên cạnh Chu bà, Chu lão cảm thán. Sống bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2049228/chuong-669.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.