"Cô nương, cô tỉnh rồi à?".
Hiện lên trong mắt Lăng Ba là một bà lão tuổi độ năm mấy sáu mươi, mái tóc hoa râm, mặt hằn in những dấu chân năm tháng, thoạt trông có phần tang thương khắc khổ. Dù vậy, nụ cười của bà thì lại đầy vẻ lạc quan.
"Ông lão, mau qua xem! Lăng cô nương đã tỉnh rồi!".
Tiếng gọi của bà lão vừa dứt chưa bao lâu thì từ gian ngoài, một ông lão mặc hôi y cũ kỹ đi vào.
Tương tự người vợ của mình, mặt mũi ông cũng có phần khắc khổ, răng đã rụng ba chiếc, còn tóc thì cũng bạc trắng cả đầu.
Tiến đến bên giường, ông lão cúi nhìn cô gái vừa mới tỉnh dậy, vui mừng nói: "Cô nương cuối cùng cũng tỉnh rồi, thật tốt quá!".
"Các người... khục khục...".
"Cô nương, không cần gấp không cần gấp...".
Tiếp lời ông lão, bà lão mới ngồi xuống, dang tay dìu đỡ cô gái: "Lăng cô nương, cô còn đang bị thương, đừng cử động mạnh".
Lăng Ba một tay giữ lấy ngực, đợi cho hơi thở bình ổn lại thì hỏi: "Xin hỏi hai người là ai? Ta đang ở đâu?".
"Ở đây là nhà của chúng ta. Lăng cô nương không cần lo lắng, cứ yên tâm tịnh dưỡng." Bà lão nở nụ cười hiền hậu, đáp.
Lăng Ba đã hoàn toàn định thần, nghi hoặc: "Bà... bà sao lại biết ta họ Lăng?".
Lăng Ba không thể không nghi ngờ. Nàng nhớ sau khi mình thoát khỏi Túy Hương Lầu, trên đường trốn chạy bởi mệt quá nên đã ngất đi. Hai ông bà lão này, nàng rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2049226/chuong-667.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.