"Ngươi... Ngươi tỉnh rồi!".
"Tốt quá! Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi!".
Vốn dĩ đang lo lắng phiền muộn, nay bỗng thấy Lăng Tiểu Ngư mở mắt ra, Tôn Tiểu Yến làm sao không vui mừng cho được.
Vẫn kích động như cũ, Tôn Tiểu Yến hỏi dồn: "Ngươi thấy trong người sao rồi? Có khó chịu chỗ nào không?".
"Ngươi có nhớ tại sao mình lại ngất xỉu ở cánh rừng đó không? Có biết là ai đánh mình không?".
"Ngươi có...".
Tôn Tiểu Yến, nàng hỏi rất nhiều. Tiếc là lời nàng, Lăng Tiểu Ngư xem chừng lại chẳng nghe được bao nhiêu. Hắn không nói gì cả, chỉ đưa mắt nhìn nàng. Khá lạ là... Từ bên trong, hơi nước càng lúc càng nhiều, để rồi biến hẳn thành lệ, lăn dài trên má hắn.
"Ơ... Ngươi... Sao ngươi lại khóc? Ta... a!".
Tôn Tiểu Yến còn chưa hết ngạc nhiên vì những giọt lệ thì đã phải đón nhận thêm một bất ngờ lớn hơn nữa. Đó là một cái ôm.
Lăng Tiểu Ngư, hắn đã vừa rướn người lên ôm chặt lấy nàng.
Nếu ai đó hỏi cảm nghĩ của Tôn Tiểu Yến lúc này là gì thì câu trả lời của nàng hẳn sẽ là: "Những dấu chấm hỏi".
Tiếp sau ngạc nhiên là mờ mịt. Nàng không biết chuyện gì đang xảy ra. Tên nam nhân mà nàng mang về để cứu chữa, sau khi tỉnh lại hắn sẽ phản ứng ra sao, điều đó Tôn Tiểu Yến nàng cũng đã có nghĩ qua. Nhưng trong tất thảy những trường hợp mà nàng từng hình dung ấy, không một cái nào giống với hiện tại hết.
Đầu tiên là xúc động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2049055/chuong-496.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.