Hai mắt mở to, người khựng lại, Tôn Tiểu Yến phải mất mấy giây mới có thể định thần. Nàng chầm chậm xoay đầu, rồi cúi xuống.
Quả như cái cảm giác truyền về não bộ, cổ tay nàng, nó thực là đang bị người nắm giữ.
"Ngươi... ngươi tỉnh rồi hả?".
Không ai hồi đáp.
Trên chiếc giường vừa đủ tiện nghi, Lăng Tiểu Ngư hiện vẫn nằm yên bất động, hai mắt nhắm nghiền.
"Chưa tỉnh sao?".
Tôn Tiểu Yến lần nữa liếc qua cánh tay mình, đang tính nói thêm gì đấy thì... "Soạt" một tiếng, mấy ngón tay của Lăng Tiểu Ngư, toàn bộ đều đã buông ra.
"Cái này...".
Tôn Tiểu Yến đứng gãi đầu, thần tình mờ mịt. Nàng có chút khó hiểu a.
"Để kiểm tra xem nào".
...
Tôn Tiểu Yến ngồi xuống tỉ mỉ tra xét một lúc, cuối cùng kết luận: "Chắc là do công dụng của thuốc nên đã bắt đầu có dấu hiệu thanh tỉnh".
"Ừm. Nhất định là như vậy".
...
"Được rồi. Nam nhân ngươi cứ an tâm nằm tịnh dưỡng ở đây đi. Bây giờ ta phải ra ngoài, nếu không để Hàm Yên tỷ phát hiện ra là chúng ta sẽ tiêu đấy".
Tôn Tiểu Yến nói xong liền đứng dậy, hướng bên ngoài phòng mình bước ra...
"Yến cô cô..." Ngay khi cửa mật thất vừa đóng lại thì từ miệng Lăng Tiểu Ngư, ba tiếng yếu ớt bỗng chợt cất lên.
...
...
Sáng hôm sau.
Vẫn là bên trong căn phòng, nhưng thay vì Tôn Tiểu Yến thì chủ nhân căn phòng này, đấy lại là Hàm Yên.
Giờ phút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2049054/chuong-495.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.