Nếu mà dư dả thời gian, Tôn Tiểu Yến khẳng định sẽ tự mở miệng để mắng cho bản thân mình một trận.
Mang người ta về vốn dĩ là để cứu chữa, ấy thế mà chỉ vì một chút "sự cố" nho nhỏ phát sinh đã liền đem chính sự ném đi, suýt tí là hại chết người...
"Tôn Tiểu Yến ngươi đúng là đồ ngốc mà!".
Cứu người như cứu hoả, Tôn Tiểu Yến nào dám đâu lãng phí thêm thời gian, vội vàng bế Hàm Yên ra khỏi mật thất, tiếp đến liền hướng tư phòng của sư phụ mình chạy lại.
...
Bình thường, Tôn Sở Sở vốn ưa yên tĩnh nên chỗ ở của mình, nàng rất không thích cung nhân đến gần, kẻ canh giữ lại càng tuyệt nhiên không có. Nói cách khác, sau khi bế quan luyện dược thì lúc này, tư phòng của nàng đã chẳng còn ai nữa.
Rõ ràng là cơ hội tốt để ra tay.
...
Vốn là đệ tử được Tôn Sở Sở thương yêu nhất, thường ngày lại thích chạy tới chạy lui nên việc Tôn Tiểu Yến có mặt ở tư phòng sư phụ mình, chuyện ấy tính ra cũng rất đỗi bình thường. Bởi vậy, người ngoài sáng lẫn kẻ trong tối, hết thảy đều chẳng một ai sinh nghi.
Phần mình, Tôn Tiểu Yến cũng tự ý thức được điều đó. Thành ra trừ bỏ La Sương, nàng chả kiêng kỵ ai nữa cả. Cứ việc ta ta làm, Tôn Tiểu Yến nàng thoăn thoắt bước đi, rất nhanh đã liền có mặt bên trong tư phòng của sư phụ.
Dựa theo trí nhớ có sẵn, vừa đóng cửa phòng, Tôn Tiểu Yến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2049053/chuong-494.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.