"Dương Tiểu Ngọc, Chu Đại Trù là Thao Thiết, Lăng Tiểu Ngư kia là hung linh Thái cực, đại hoạ Song Ngư, không phải hôm nay thì tất ngày mai, sớm hay muộn bọn họ rồi cũng sẽ thức tỉnh, sẽ đem đến tai ương cho thương sinh thiên hạ".
"Vậy nên theo như ý ngươi thì những gì thiên hạ chính giáo đã làm, đấy là đúng ư?".
"Dương Tiểu Ngọc...".
"Đủ rồi!" Dương Tiểu Ngọc đem lời Chu Tước đánh gãy.
"Đạo bất đồng bất tương vi mưu. Chu Tước ngươi cứ về mà bảo hộ thương sinh của ngươi, Dương Tiểu Ngọc ta sẽ tự tìm lấy công đạo cho mình".
"Dương Tiểu Ngọc, ngươi thật muốn ta phải ra tay sao?".
Dương Tiểu Ngọc lặng lẽ siết tay, lạnh lùng nhếch môi: "Ra tay? Hừ... Vốn ta còn muốn tạm gác lại để tập trung tìm kiếm Tiểu Ngư, nhưng nếu ngươi đã nói như vậy...".
Khí thế nhanh chóng đề thắng, Dương Tiểu Ngọc nói hết những lời còn dang dở: "... Hôm nay để ta thay Tiểu Ngư đòi lại công đạo. Trước Chu Tước ngươi, sau sẽ đến quỷ diện nhân, thiên hạ chính giáo!".
Chữ cuối cùng vừa ra hết cũng là lúc Dương Tiểu Ngọc triển khai hành động luôn.
Bằng tốc độ chẳng khác gì thuấn di, nàng lao thẳng về phía Chu Tước, mạnh mẽ tấn công.
...
"Ba!".
"Ba!".
"Dương Tiều Ngọc! Sự hi sinh của Minh Tôn, tánh mạng của muôn vạn sinh linh lẽ nào đều không có chút ý nghĩa gì với ngươi?!".
"Ý nghĩa?".
"Ba! Ba!".
Dương Tiểu Ngọc vừa đánh vừa nói: "Người có ý nghĩa nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2049045/chuong-486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.