Đi qua bước lại hồi lâu, Thiên Hồ Cổ cuối cùng chẳng nhịn được. Nàng tiến lại chỗ Gia Gia đang ngồi, khẽ giọng hỏi:
"Hmm... Gia Gia, hình dạng của ngươi lúc đó...?".
Gia Gia ngẩng đầu nhìn lên. Nét mặt không rõ buồn vui, nó lắc đầu: "Cổ Cổ, ngươi đừng hỏi. Ta... cũng không biết".
Không biết?
"Gia Gia, nhưng không phải ngươi...".
Thiên Hồ Cổ nói tới đó thì ngưng. Có vẻ nàng cũng đã nhận ra được sự khác thường của Gia Gia.
Cứ thế, bầu không khí chìm vào trong tĩnh lặng. Mơ hồ chẳng rõ...
Sự trầm lắng ấy đã kéo dài khá lâu. Đủ để làm cho Thiên Hồ Cổ cảm thấy ngột ngạt, khiến nàng phải đứng dậy, nhấc chân bước ra ngoài thạch động. Chừng khi Lăng Tiểu Ngư nhích động hàng mi, lúc này nàng mới quay gót trở vào.
Nàng nhìn hắn, hỏi: "Lăng Tiểu Ngư, ngươi... ngươi thế nào rồi?".
Một sự quan tâm hoàn toàn khác trước. Thiên Hồ Cổ, nàng đã thể hiện một cách công khai, ngay trước mặt tỷ tỷ mình.
Âu cũng phải. Sau những gì đã trải qua, thái độ thù địch mà nàng dành cho Lăng Tiểu Ngư, thiết nghĩ cũng nên thay đổi rồi. Còn nhớ lúc đó, trong giây phút cận kề sinh tử, chính Lăng Tiểu Ngư là người đã đẩy nàng vào thông đạo...
Hành động ấy, nó đúng thật chẳng lớn, tuy nhiên, một việc làm nhỏ nhoi như vậy thôi cũng đủ để nói lên nhiều điều. Chí ít, với Thiên Hồ Cổ, nàng cảm nhận được sự quan tâm của Lăng Tiểu Ngư dành cho mình.
Còn với Thiên Hồ Nguyệt...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048965/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.