Dưới ánh trăng trung tuần, cạnh một hồ nước giữa chốn núi rừng hoang vu, lúc này có hai thân ảnh đang lặng im đứng nhìn. Đúng là Gia Gia và Lăng Tiểu Ngư - hai kẻ đã rời thạch động ban nãy.
"Gia Gia." - Qua một đỗi lâu im lặng, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc cũng mở lời - "Ngươi đã thay đổi rồi phải không?".
Gia Gia cúi đầu: "Tiểu Ngư, ta đã nhìn thấy".
"Điều gì?".
"Ký ức".
Gia Gia nói tiếp: "Ta đã thấy nàng. Là Quảng Hàn".
"Vậy... ngươi có thấy hắn?".
"Hắn" mà Lăng Tiểu Ngư muốn ám chỉ dĩ nhiên chính là vị Chí Thượng kia. Gia Gia hiểu được. Nó nhẹ gật đầu, rồi kể:
"Ta thấy Quảng Hàn cùng với hắn ở trên một con thuyền, họ nói chuyện rất thân mật. Ta còn thấy hắn đem một cây trâm làm từ Ma Kha Thần Mộc rất đỗi trân quý tặng cho Quảng Hàn".
"Vậy còn Quảng Hàn, nàng thế nào?".
"Nàng rất vui. Nàng bảo hắn giúp nàng đem trâm quý cài lên mái tóc, sau đó còn hỏi hắn là mình có đẹp không".
"Thế hắn nói sao?".
"Hắn nói nàng ấy rất đẹp. Đẹp hơn tất thảy".
...
"Đó là một đoạn ký ức đẹp." Lăng Tiểu Ngư trầm mặc giây lát, rồi nhận xét.
Ban đầu, Gia Gia cũng tán thành. Nhưng tiếp sau sự đồng tình, khuôn mặt nó lại càng rõ những lo âu...
"Tiểu Ngư, ta còn thấy một đoạn ký ức khác nữa".
"Rất tồi tệ phải không?".
"Ừm".
Gia Gia gật đầu, rồi nói ra: "Đó là một tràng cảnh nồng nặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048966/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.