Trái với hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ, Lăng Tiểu Ngư không những rất trấn định mà còn sinh ra đôi chút tiếu ý. Hắn trấn an:
"Không cần lo. Là cấm chế trở nên bất ổn thôi".
Cấm chế?
Trong lòng có suy đoán, Thiên Hồ Nguyệt hỏi: "Ý ngươi là Gia Gia nó đã...?".
"Phải. Ta nghĩ cấm chế này đang bắt đầu sụp đổ".
Thiên Hồ Nguyệt nghe họ Lăng nói vậy thì thôi không hỏi han gì nữa. Trong lòng mình, nàng bỗng cảm thấy trầm trọng.
Thiên Hồ Nguyệt nàng đây đường đường là một vị đại yêu tu vị tương đương chân nhân cảnh hậu kỳ, xét trong thời đại này cũng coi như là một cường giả đỉnh cấp rồi. Ấy vậy mà khi đối diện với cấm chế chỗ này, nàng đã phải thúc thủ hoàn toàn. Thậm chí dẫu dùng hết mọi thủ đoạn, xuất ra hết tất cả thiên phú thần thông cũng vô phương phá giải...
Vốn Thiên Hồ Nguyệt nàng nghĩ đối với loại cấm chế do cổ tu sĩ lưu lại nơi đây, duy nhất phá được cũng chỉ có đại tu sĩ, bậc yêu vương nắm giữ đại uy năng như mẫu thân Thiên Hồ Đại Mi của nàng mà thôi. Thật không ngờ...
"Gia Gia này đến cùng có lai lịch gì? Tại sao lại nắm giữ thần thông ghê gớm tới như vậy?".
...
"Ong".
Trong sự vui mừng của Lăng Tiểu Ngư, thắc mắc của Thiên Hồ Nguyệt, những tiếng "ong ong" trầm thấp tiếp tục vang lên.
Các trận pháp, chúng đang được phá giải từng cái một. Và người phá giải, hiển nhiên là chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048926/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.