Quyết tâm "thể hiện" để chứng minh những lời mình từng nói với Thiên Hồ Nguyệt là không hề ngoa, Gia Gia tiếp nhận thử thách, bắt tay vào công cuộc tra xét.
Đầu tiên, nó gọi ra viên tử tinh cầu - bảo vật bất ly thân của mình, kế đấy, nó động thần niệm, đem thuần âm chi lực của mình khuếch tán ra chung quanh. Trên dưới, trái phải, trước sau, tất thảy mọi phương hướng.
Thoáng chốc, bên trong thạch động, khắp mọi ngóc ngách đều đã được bao phủ bởi hàng vạn quang điểm màu tím, đẹp mắt vô cùng.
Ngắm nhìn chúng, Thiên Hồ Cổ trong lòng khó nhịn, hiếu kì đưa tay bắt lấy một ít quang điểm. Sau một hồi cảm nhận, nàng khẽ thốt: "Lực lượng này thật kỳ lạ, tinh thuần tới như vậy...".
"Đúng là rất tinh thuần." Kế bên Thiên Hồ Cổ, Thiên Hồ Nguyệt cũng lên tiếng tán đồng.
Trong cả đời mình, Thiên Hồ Nguyệt nàng quả chưa từng chứng kiến một loại lực lượng nào giống như thế này. Đặc tính này, hoàn toàn thuộc về âm tính.
Khoan đã...
Như vừa nghĩ tới gì, Thiên Hồ Nguyệt khẽ nhíu mày, một lúc sau thì lẩm bẩm: "Lực lượng thuần âm này, hình như có chút tương tự với linh khí chứa đựng bên trong những linh quả kia. Lẽ nào...".
"Nhị tỷ, sao vậy?".
Thiên Hồ Nguyệt im lặng không đáp. Thay vì hồi âm cho muội muội thì nàng lại chuyển mắt nhìn qua Lăng Tiểu Ngư, cuối cùng dừng hẳn trên thân ảnh nhỏ nhắn của Gia Gia.
Đối với cái nhìn đầy ngờ vực ấy, Gia Gia dĩ nhiên là cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048925/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.