Cho rằng Lăng Tiểu Ngư chỉ đang tự mình vẽ ra huyễn cảnh nên Thiên Hồ Nguyệt đã chê bai, thôi không thèm truy hỏi nữa. Phần mình, Lăng Tiểu Ngư tất nhiên cũng chẳng việc gì phải nhọc lòng đi để ý.
Hắn ngó nghiêng nhìn ngắm thêm một lúc, chờ khi đã tra xét kỹ càng bốn phía thạch động, lúc này mới bắt tay hành động.
Đứng cạnh gốc cây màu đen, hắn nhanh chóng thúc động linh lực. Cùng với hắc sắc lực lượng đang mạnh mẽ bành trướng nơi lòng bàn tay phải, trong đôi mắt hắn, ánh bạc cũng lặng lẽ sáng lên.
Thế rồi... mắt hắn ngưng lại. Bàn tay phải hắn, nó đã được đặt lên đất, lớp nền thạch động.
...
"Nhị tỷ, hắn ta đang làm gì vậy?" Liếc thấy ai kia một bộ nghiêm túc thi triển đạo thuật, Thiên Hồ Cổ trong lòng nghi hoặc, quay sang hỏi tỷ tỷ mình.
Thiên Hồ Nguyệt thoáng ngẫm, rồi bảo: "Có thể đấy là thủ đoạn dò xét của hắn".
Dò xét?
Thiên Hồ Cổ đoán: "Hắn muốn tìm nguồn gốc của thứ mà hắn cho là đã đem linh quả cải biến?".
"Hẳn là vậy".
Thiên Hồ Nguyệt không giấu tâm khinh thị: "Cổ Cổ, chúng ta không cần để ý. Theo ta thấy thì Lăng Tiểu Ngư hắn chỉ đang tự mê hoặc bản thân mình mà thôi".
Thiên Hồ Cổ im lặng, thôi không nói, cũng chẳng hỏi han chi nữa. Giống như tỷ tỷ mình, nàng cũng cho rằng hành vi của Lăng Tiểu Ngư chỉ là thừa thải, rất thiếu thực tế. Bởi lẽ, nếu chỗ này quả có tồn tại một thứ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048924/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.