Đôi mắt to tròn chớp chớp, Thiên Hồ Cổ tỏ vẻ ngạc nhiên. Nàng chuyển sang nhìn Lăng Tiểu Ngư, chờ nghe hắn xác nhận.
"Ừm. Gia Gia đúng là đã sắp hai mươi".
Nghe qua lời xác nhận, Thiên Hồ Cổ mới miễn cưỡng tin theo. Dẫu vậy, nàng vẫn thắc mắc: "Nhưng mà... sao hình dáng lại nhỏ như vậy?".
"Gia Gia, ngươi... Ngươi có phải là mắc bệnh nan y khó trị hay không?".
"Phụt!".
Đang kê miệng uống trà, Gia Gia phun hết luôn ra ngoài.
"Khục khục...".
Ho sặc mấy tiếng, nó chỉ tay vào mặt Thiên Hồ Cổ, mắng: "Nan y cái đầu ngươi! Cổ Cổ ngươi mới bị bệnh!".
"Ngươi nếu không bệnh thì cơ thể sao lại nhỏ như vậy?".
"Cái này là bởi vì ta...".
"Gia Gia".
Chính lúc Gia Gia sắp tiết lộ thông tin thì tiếng Lăng Tiểu Ngư truyền đến. Hắn mỉm cười, thay nó hồi đáp Thiên Hồ Cổ: "Cổ Cổ, thể chất của Gia Gia có chút đặc thù, thế nên sẽ lớn chậm hơn người bình thường một chút. Tuy vậy, trí lực thì vẫn phát triển bình thường".
"Đúng vậy." - Gia Gia bồi thêm - "Ta rất thông minh đấy".
...
"Hmm... Tiểu Ngư, chuyện lúc nãy ta hỏi ấy. Ta nghe bọn họ nói năm đó ngươi sát hại đồng môn, phản bội chính giáo, không phải thật đâu đúng không?".
Uống hết ngụm trà, Lăng Tiểu Ngư nhìn Thiên Hồ Cổ - người mới hỏi, đạm mạc đáp: "Chuyện đó là thật".
"Không thể nào đâu...".
Thiên Hồ Cổ vẫn cảm thấy khó tin: "Tiểu Ngư ngươi đâu phải người như vậy. Năm đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048902/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.