"Nguyệt cô nương, hơn mười năm rồi không gặp".
"Xem ra ngươi đúng thực là Lăng Tiểu Ngư".
"Nhị tỷ, thì hắn vốn là Lăng Tiểu Ngư mà".
Tiếp sau câu nói, Cổ Cổ nhấc chân, đang toan tiến lại chỗ Lăng Tiểu Ngư thì từ đằng sau, một bàn tay đưa ra níu giữ.
"Nhị tỷ?".
...
Thiên Hồ Nguyệt thận trọng, điều đó cũng không có gì khó hiểu. Nhân - yêu vốn dĩ là khác biệt. Huống chi năm xưa, Thiên Hồ Nguyệt nàng lại còn từng khống chế Lăng Tiểu Ngư.
Sợ thì còn lâu Thiên Hồ Nguyệt nàng mới sợ, nhưng tâm khinh thị, nàng cũng sớm dẹp bỏ rồi. Lăng Tiểu Ngư hôm nay đã chẳng phải Lăng Tiểu Ngư của ngày xưa. Thực lực hắn đã tăng tiến một cách thần kỳ, như vậy, không có gì đảm bảo rằng tâm tính hắn vẫn nguyên vẹn, thuần lương như thuở nào.
Hiện tại, khi mà Thiên Hồ Nguyệt nàng còn chưa nắm rõ, nàng tuyệt không thể để muội muội cách xa mình. Điều đó khá là nguy hiểm.
Dường như cũng hiểu được sự cảnh giác của Thiên Hồ Nguyệt, Lăng Tiểu Ngư nhanh chóng triệt hồi linh lực. Hắn đặt một tay lên đầu Gia Gia, mỉm cười, nói: "Nguyệt cô nương, cô bé này là bạn đồng hành của ta. Vừa rồi nếu có đắc tội thì mong hãy rộng lòng bỏ qua".
"Không sao không sao".
Thiên Hồ Nguyệt còn chưa lên tiếng thì kế bên, Thiên Hồ Cổ đã xua tay đáp lại: "Lúc nãy ta cũng có lỗi. Ta cũng không có bị thương...".
Nắm tay Thiên Hồ Nguyệt, Thiên Hồ Cổ nài: "Nhị tỷ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048901/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.