"Ong...!".
Chẳng có gì đủ gọi là khó khăn, cô gái vừa xuất hiện đã rất dễ dàng đem đòn tấn công của Gia Gia hoá giải.
"Nhị tỷ!".
Bị kéo ra ban nãy, hoàng y thiếu nữ nhìn rõ diện mạo người vừa ra tay ứng cứu thì vui vẻ hô lên.
Chạy đến bên cạnh nhị tỷ mình, hoàng y thiếu nữ hỏi: "Nhị tỷ, tại sao tỷ lại ở đây vậy?".
Xoay đầu ngó lại, cô gái lườm nhẹ muội muội mình một cái: "Cổ Cổ muội còn dám hỏi? Ta có mặt ở đây còn không phải là vì muội".
Như chợt nhớ ra chuyện gì, hoàng y thiếu nữ, cũng chính là Thiên Hồ Cổ - tam công chúa của Thiên Hồ tộc - cười giả lả: "Cái đó... hì hì... Nhị tỷ, muội... muội vô tình đi lạc a".
"Đi lạc?" - Thiên Hồ Nguyệt đâu phải đứa trẻ lên ba, tất nhiên sẽ không bị gạt - "Hừ... Cổ Cổ muội còn nhỏ lắm à?".
"Nhị tỷ...".
"Không cần nói nữa. Đợi trở về Thanh Khâu rồi xem ta trị tội muội thế nào. Còn bây giờ...".
Dời đi ánh mắt, Thiên Hồ Nguyệt tập trung sự chú ý lên người Gia Gia.
"Cổ Cổ, muội tránh sang một bên".
"Nhị tỷ, tỷ muốn làm gì?".
Thiên Hồ Cổ sợ nhị tỷ mình sẽ làm hại "tiểu nha đầu" kia nên vội khuyên can: "Nhị tỷ, chúng ta bỏ qua đi. Lúc nãy muội cũng có lỗi...".
"Cổ Cổ, nếu vừa rồi không có tỷ thì muội đã gánh chịu thương tổn".
"Nhị tỷ, chắc nó cũng không cố ý đâu. Với lại... nhị tỷ thấy đấy, hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048900/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.