"Tách tách...".
"Tách tách...".
Một lần nữa máu lại chảy xuống nhuộm đỏ Ngũ Kiếm Đài. Tuy nhiên lần này thì nó đã nhiều hơn. Rất nhiều.
Thương tích đã không chỉ đơn thuần là một vết cắt mỏng manh lướt qua trên mặt. Một trong hai cánh tay của Lưu Cảnh Thiên đã bị Cự Lực chạm đến gân cốt. Nhưng đáng nói nhất thì vẫn là nơi hông hắn. Tại chỗ này, tổn thương gánh chịu thật sự là rất lớn...
Trường y đã rách, máu đào đã tuôn, dù vậy, từ đầu tới cuối Lưu Cảnh Thiên đều chẳng kêu đau một tiếng nào. Trên mặt hắn, nếu có cũng chỉ là sự thẫn thờ đến khó hiểu.
Lưu Cảnh Thiên hắn rốt cuộc là đang nghĩ gì? Lẽ nào một chiêu kiếm quá đỗi thâm sâu huyền ảo kia của Chu Đại Trù đã làm nội tâm hắn lay động, đâm ra mất mát hụt hẫng với chính mình?
Câu trả lời cũng khó nói lắm. Ở đây, biết rõ nhất duy chỉ mỗi bản thân Lưu Cảnh Thiên mà thôi. Phần những người khác, hết thảy đều chỉ có thể chờ đợi.
Chu Đại Trù ư? Hắn tất nhiên là không muốn đợi. Ngay lúc này hắn rất muốn xách theo Cự Lực mà nhảy bổ vào đánh Lưu Cảnh Thiên. Ngẫm xem, hiện tại Lưu Cảnh Thiên thân chịu trọng thương, dáng vẻ lại thẫn thờ như vậy, nếu mà Chu Đại Trù hắn lao lên tấn công thì có phải sẽ rất ngon ăn không...
Đáng tiếc, giữa mong muốn và thực tại, đôi bên vẫn còn cách nhau xa lắm.
Lưu Cảnh Thiên suy yếu, điều đó không giả, nhưng so với hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048661/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.