"Tách tách...".
"Tách tách...".
"Lưu sư huynh, lần này thì thế nào?".
"Không tệ".
Lưu Cảnh Thiên ứng tiếng. Hắn dùng tay đem dòng máu đọng lau đi, tiếp lời: "Chu sư đệ, kiếm của sư đệ ta đã tiếp, bây giờ hẳn nên đến lượt ta đáp lễ".
"Lưu sư huynh, sư huynh cứ tự nhiên a. Có bao nhiêu bản lãnh, sư huynh ngươi cứ tự nhiên thi thố".
"Tốt".
Mình chưa chuyển bảo kiếm đã xoay, dựa vào thân pháp hết sức tinh diệu của mình, Lưu Cảnh Thiên loáng cái đã đổi hướng vòng ra bên hông Chu Đại Trụ. Trước mũi Thanh Khâu tụ lại một tiểu cầu màu vàng nhạt, lăm lăm chỉ thẳng.
Thái Ất Kiếm Quyết: Phá Kiếm Thức!
"Đừng hòng!".
Mũi kiếm Thanh Khâu vừa tiếp cận đã liền bị Cự Lực vung lên chặn lại. Chu Đại Trù ra sức giữ chặt đại kiếm, vừa giữ vừa nói: "Lưu sư huynh, xem ra kiếm của sư huynh ngươi cũng không khó tiếp lắm".
"Có chắc không?".
Lưu Cảnh Thiên chẳng nhiều lời. Thay vì lời nói thì hắn đã dùng hành động chứng minh cho Chu Đại Trù thấy, rằng đối phương đã sai.
Theo sau một tiếng "Phá" của Lưu Cảnh Thiên, tiểu cầu màu vàng ở trước đầu mũi kiếm Thanh Khâu bỗng đột ngột sáng lên khác thường. Tiếp đó, một tiếng bạo tạc vang lên.
"Oành...!".
...
Kim quang dần tiêu thất. Khung cảnh trên đài cũng từ từ lộ rõ.
Lưu Cảnh Thiên vẫn còn an ổn đứng ngay đó, nơi giữa đài, trên người toàn thân không một vết xước. Tất nhiên là trừ bỏ chút thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048660/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.