Không phải mỗi cuộc gặp gỡ sau nhiều lần xa cách đều khiến người ta mừng rỡ.
Một nam tử mập mạp mặc chiếc áo da, tay cầm một con hươu chết và một đống ớt đỏ, đang đi lại trên đường phố.
Hắn là Chân Khoái, từng là một trong những đầu mục tiềm ẩn giỏi nhất của Văn Nhân Thương Nguyệt. Nhưng sau nhiều năm như vậy, tất cả hàng xóm láng giềng lại gọi hắn ta là Tống Thành. Chính hắn cũng quên đi sự thật mình từng là Chân Khoái, sống cuộc sống vì thê tử và con cái của mình. Hắn dẫn theo thê tử con cái xuống núi, đến một trấn nhỏ bình thường ở gần thành Trung Châu, ở đây không có ai biết hắn là ai và đã từng làm gì.
Cuộc sống tiểu trấn bình thản và an nhàn, thê tử con cái của hắn khỏe mạnh và bình an, nên hắn cảm thấy rất thỏa mãn, từ một người gầy thon dài mà đã biến thành một tên mập có khuôn mặt tròn trĩnh.
Đã gần đến cuối năm, hắn híp mắt nhìn ánh mặt trời ở trên đầu, nghĩ tới việc chỉ cần mang con hươu này về nhà, như vậy cuối năm sẽ có một cái lẩu hươu ngon lành ăn với cả nhà.
Nếu như có thể sống một cuộc sống như vậy đến hết đời, hắn cũng cảm thấy thật may mắn.
Nhưng ngay lúc hắn ta quay đầu, muốn đi tới một cửa hàng may để hỏi ông chủ thử xem đã may xong cái áo mừng năm mới cho đứa con nhỏ của mình ở nhà hay chưa, hai chân của hắn bỗng nhiên cứng đơ, lòng hoảng loạn, rất muốn đi về sau.
Hắn thấy một thương nhân trung niên mặc cẩm bào.
So sánh với các thương nhân khác đến trấn nhỏ này, vị thương nhân trung niên này trông như không có gì khác, nhưng Chân Khoái lại biết tên thương nhân này đến từ Đại Mãng, hơn nữa còn là người của núi Luyện Ngục ở nơi xa xôi nhất của phía nam Đại Mãng. Trong chiến dịch lăng Bích Lạc, cũng nhờ có sự hợp tác giữa hắn và tên thương nhân này, mà Văn Nhân Thương Nguyệt mới có thể bình an đến Đại Mãng, phối hợp với chưởng giáo núi Luyện Ngục giết chết Lý Khổ.
Gần như là trực giác thân thể, Chân Khoái nhanh chóng dời ánh mắt của mình sang chỗ khác, rồi bình tĩnh đi về ngã tư ở cuối đường này.
Qua một hồi đánh giá, hắn có thể khẳng định bởi vì bây giờ hắn là một Tống Thành mập mạp, chứ không phải là Chân Khoái nhanh nhẹn như khi xưa, nên tên đầu mục tiềm ẩn của Đại Mãng kia không thể nào chú ý đến sự xuất hiện của hắn. Nhưng sau một hồi suy nghĩ, hắn bất giác cảm thấy kinh hãi hơn rất nhiều.
Mặc dù hắn đã sớm thoát ly khỏi thế giới người tu hành, những gì hắn thấy, nghe thấy, hoàn toàn giống như mọi người dân khác của tiểu trấn Vân Tần này. Nhưng dựa vào một số tin tức ở quán trà, quán rượu, hắn lại nhạy cảm đoán được thế giới người tu hành đang xảy ra biến hóa kinh người.
Thịnh hội ở Thiên Diệp quan, Lâm Tịch và học viện Thanh Loan đã giành được thắng lợi tuyệt đối.
Hoàng đế Vân Tần đứng cùng một bên với chưởng giáo núi Luyện Ngục đang ở thành Trung Châu, đợi chờ thẩm phán cuối cùng.
Đại Mãng đang tiến hành chuyển giao quyền lực, Trạm Thai Thiển Đường đã làm được nguyện vọng của lão hoàng đế Trạm Thai Mãng, trở thành tân hoàng Đại Mãng.
Thế gian này vẫn có kẻ thù của Lâm Tịch và học viện Thanh Loan, nhưng với tình thế hiện nay, có mấy người dám ra mặt đối địch với cả Lâm Tịch và học viện Thanh Loan?
Chân Khoái hi vọng như vậy.
Chỉ là hắn biết không thể nào dùng lý do này để thuyết phục chính mình, bởi vì dựa vào những kinh nghiệm từ năm tháng làm đầu mục tiềm ẩn, hắn có thể dễ dàng cảm giác được tuy tên thương nhân trung niên kia đang tỏ ra bình thản, nhưng thực ra lại đề phòng rất cẩn thận, nhất định là hắn ta đang thi hành một nhiệm vụ vô cùng bí mật.
Mà theo Chân Khoái nghĩ, cho dù bây giờ Lâm Tịch hay Trạm Thai Thiển Đường muốn làm chuyện lớn gì, cũng không cần bí mật như vậy.
Tên thương nhân trung niên bị Chân Khoái vứt lại phía sau, đồng thời hắn ta đã đến gần nhà của mình, nhưng cước bộ càng lúc lại càng nặng nề.
...
Có những cuộc gặp gỡ lâu ngày gặp lại có thể khiến người ta nhớ nhung.
Thành Trung Châu, chỉ còn ba ngày nữa là đã đến cuối năm.
Một người trẻ tuổi mặc áo xanh xuất hiện trên quan đạo phía nam thành Trung Châu. Hắn khẽ ngẩng đầu lên, nhìn tòa thành lớn hùng vĩ nhất trên thế gian, đôi mắt tràn đầy thần thái cảm thán.
Nhưng hắn càng đến gần, xung quanh tường thành lại càng yên lặng hơn.
Những người đi đường hoặc thương nhân đến gần tường thành đều tản đi chỗ khác, vô số tên nỏ bên trên đang nhắm thẳng vào người trẻ tuổi mặc áo xanh này, nhưng mỗi một quân nhân Vân Tần đang cầm quân giới hoặc tên nỏ đều run rẩy, gần như không thể khống chế tâm tình mình được.
Lâm Tịch tới.
Lâm Tịch tới.
Tuyết đầu mùa năm ngoái, Lâm Tịch ở lại trong thành Trung Châu rất lâu, nên vào lúc này, phần lớn quân thủ vệ thành Trung Châu đều có thể nhận ra hắn ngay. Tuy nhiên, hiện giờ Lâm Tịch là đại địch bị hoàng thành Trung Châu truy nã, lúc còn ở thành Trung Châu lại công khai đại khai sát giới. Nên khi nhìn thấy Lâm Tịch xuất hiện, các tướng lãnh và nhiều quân lính thủ vệ cửa thành lại không biết mình nên làm thế nào.
Lâm Tịch cảm thán là vì tòa thành này hùng vì, là vì nghĩ đến những câu chuyện xưa đã xảy ra trong tòa thành này, vì nhiều người tu hành đã ngã xuống. Nhưng hắn cũng có thể hiểu được cảm xúc của các quân nhân Vân Tần này, nên hắn dừng lại bên ngoài, cách cổng thành rất xa, cất cao giọng và nói rõ ràng:
- Yên tâm, ta tới đây không phải để giết người, ta chỉ muốn hoàng đế gặp ta...Nói như vậy là được rồi.
Một người Vân Tần đứng trên quan đạo, bảo quân linh nói hoàng đế ra ngoài gặp mình, đây là một việc vô cùng cuồng vọng và cực kỳ đại nghịch bất đạo, nhưng khi các quân nhân Vân Tần nghe thấy những lời này, họ lại không cảm thấy tức giận, ngược lại còn khẽ buông lỏng, không kéo chặt dây cung nữa.
Lâm Tịch dừng ở ngoài thành, lẳng lặng chờ đợi.
Tường thành im lặng đến đáng sợ, mãi đến lúc sau mới có một chiếc xe ngựa từ trong hoàng thành Trung Châu chạy nhanh tới, dừng lại ngay cổng thành.
Trong trời đông giá rét, một quan viên Vân Tần trẻ tuổi bước xuống chiếc xe ngựa tượng trưng cho khoa Ngự Đô. Người này một mình đi ra ngoài cổng thành, dưới ánh mắt của các tướng lãnh và binh sĩ giữ thành, đứng đối diện với Lâm Tịch, cung kính hành lễ đối với Lâm Tịch.
- Lâm đại nhân
Quan viên Vân Tần trẻ tuổi xuất thân từ trấn Đông Cảng này thấp giọng nói:
- Thánh thượng nhờ hạ quan chuyển cáo với đại nhân, nếu như đại nhân có lời gì muốn nói với thánh thượng, mong đại nhân hãy tới hoàng thành.
Lâm Tịch nhìn Uông Bất Bình, nhìn cố nhân ngày xưa, lắc đầu và ôn hòa nói:
- Không cần, nếu như hắn cho ngươi ra ngoài gặp ta, vậy ngươi hãy thay ta nói với hắn...Ta muốn hắn thối vị nhường ngôi cho trưởng công chúa. Chỉ cần hắn nhường ngôi, ta sẽ cho phép hắn sống cuộc sống giàu sang suốt quãng đời còn lại.
Sắc mặt Uông Bất Bình tái nhợt như tờ giấy trắng, bờ môi tím đi, run giọng nói:
- Để hắn thối vị nhường ngôi là đã nể mặt Trưởng Tôn Vô Cương.
Uông Bất Bình nhìn Lâm Tịch, vẫn run rẩy nói:
- Nhưng thánh thượng đã tỏ vẻ hối cải.
- Nếu như thật lòng hối cải, như vậy hắn sẽ ra đây gặp ta.
Lâm Tịch nhìn Uông Bất Bình, thản nhiên nói:
- Thối vị chính là cơ hội cuối cùng ta cho hắn.
Lồng ngực Uông Bất Bình tựa như có một tảng đá lớn được đặt lên, không thể nào hô hấp, khó khăn nói với Lâm Tịch:
- Nếu như thánh thượng không muốn nhường ngôi thì sao?
Lâm Tịch nhìn hắn một cái, không nói gì nữa, lặng lẽ xoay người rời đi.
Nhưng từ sự trầm mặc của Lâm Tịch, Uông Bất Bình đã biết được đáp án, nên hắn không còn sức lực đứng đấy nữa, ngã trượt xuống mặt đất.
...
Có những cuộc gặp gỡ khiến người ta vô cùng chán ghét.
Hứa Châm Ngôn nhìn bóng người màu đen ở bên cạnh những chiếc màn rủ xuống, khiếp sợ vô cùng.
- Không ngờ chính là ngươi.
Hắn lắc đầu rồi lại ngẩng đầu lên, nhìn bóng người bên cạnh chiếc màn rủ xuống, cảm thán:
- Thì ra những lời đồn đãi hoang đường của Đại Mãng là sự thật...Tân chưởng giáo núi Luyện Ngục lại là một đệ tử học viện Thanh Loan, hơn nữa, dĩ nhiên còn là đồng học cùng vào học viện Thanh Loan với ta.
Trương Bình cũng vừa lạnh lùng vừa chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Hứa Châm Ngôn ghét cay ghét đắng:
- Cho nên, cho dù là người như ngươi, cũng căn bản không để ta vào trong mắt, cũng cảm thấy cho dù có một đệ tử học viện Thanh Loan ngồi lên vị trí chưởng giáo núi Luyện Ngục, người đó cũng không thể là ta được.
Trương Bình là tân chưởng giáo núi Luyện Ngục, mà hắn vô cùng căm ghét Hứa Châm Ngôn, nên bên trong lời nói đối với Hứa Châm Ngôn, lại ẩn chứa khí tức uy nghiêm và lạnh như băng, hầu như muốn cắn nuốt cả Hứa Châm Ngôn.
Nhưng Hứa Châm Ngôn lại không kinh hãi, bình tĩnh tươi cười:
- Những người thường bị người như ta khinh thường, thông thường có thể đi đến cuối cùng đấy.
Trương Bình tươi cười, nụ cười xen lẫn giữa giễu cợt và khinh thường:
- Ngươi cũng xứng đánh đồng với ta?
Hứa Châm Ngôn nở một nụ cười, không hề tức giận:
- Ta có thể giúp ngươi, có lẽ còn có vài thứ ngươi muốn.
Trương Bình hờ hững nhìn hắn, lạnh lùng nói:
- Ngươi xuất hiện trước mặt ta, rốt cuộc muốn nói gì?
- Lâm Tịch tới thành Trung Châu, ngươi cũng tới.
Hứa Châm Ngôn nhìn Trương Bình lạnh lẽo như băng giá, nhún nhường mỉm cười, nói:
- Lâm Tịch muốn diệt trừ hoàng đế Vân Tần...cả thế gian này, không có ai sẽ trở trên hắn nữa. Nhưng ngươi có nghĩ rằng chỉ cần ngươi giết chết hắn, thế gian này sẽ không còn ai ở trên ngươi nữa, sau này ngươi chính là chúa tể thế gian, không ai uy hiếp được sự tồn tại của ngươi. Những gì hắn ta làm lúc trước cũng chỉ là bình định mọi chướng ngại cho ngươi.
- Diệt trừ hắn, ngươi chính là chúa tể thật sự thế giới này...Trong quá khứ của người tu hành, cho tới bây giờ không có ai thật sự làm chúa tể thế gian được. Nhưng ngươi có thể làm được, hơn nữa, ngươi cũng có thực lực làm điều này.
- Phải giết hết mọi đối thủ cường đại, vượt qua vô số chướng ngại, mới có thể làm chúa tể thế gian. Nhưng ngươi hãy suy nghĩ thử xem, chỉ cần ngươi giết chết hắn, thế gian này sẽ không còn ai đối địch với ngươi nữa.
Âm thanh của Hứa Châm Ngôn vô cùng bình tĩnh, nhưng lời nói của hắn lại tràn đầy sự hấp dẫn, giống như đang miêu tả một giấc mộng đẹp nhất.
Trương Bình nheo mắt lại, nở nụ cười đầy căm hận:
- Ngươi đừng quên Lâm Tịch là bằng hữu của ta, ngươi dám nói những lời này với ta?
- Ta đang đợi một cơ hội. Khi ngươi tới thành Trung Châu, ta biết cơ hội ta đợi đã đến rồi.
Hứa Châm Ngôn vẫn nhún nhường, nói:
- Nhưng đến khi ta nhìn thấy ngươi, ta mới rốt cuộc hiểu được cơ hội đi tới trước mặt ngươi như vậy chính là ngươi đã cho ta...bởi vì ngươi thật sự là chưởng giáo núi Luyện Ngục, nếu như ngươi không muốn nhìn thấy ta, ta căn bản không thể biết tung tích của ngươi, căn bản không thể còn sống để nhìn thấy ngươi.
- Có thể là do ta muốn xem thử có người nào muốn mưu đồ bất chính đối với Lâm Tịch! Nếu như không phải niệm tình đồng môn với nhau, ta sẽ giết ngươi ngay.
Trương Bình lạnh lùng nói:
- Hơn nữa, ngươi đừng quên Lâm Tịch là Tướng Thần. Ngươi không được quên khi trước chưởng giáo núi Luyện Ngục cũng gần như là chúa tể duy nhất cả thế gian này, thậm chí là đứng trên đầu mọi người, nhưng lão ta vẫn thua trong tay Lâm Tịch. Thế gian này, không có ai có thể giết được Lâm Tịch, giết được Tướng Thần.
- Ngươi sai lầm rồi.
Hứa Châm Ngôn lắc đầu, nhìn Trương Bình một cái, bình tĩnh nói:
- Tướng Thần vẫn có thể bị giết chết...Đây chính là nguyên nhân thật sự ta dám đến gặp ngươi.
Trương Bình nhìn Hứa Châm Ngôn một cái, lạnh lùng mà bình thản nói:
- Nếu như ngươi không muốn chết, vậy hãy lập tức biến mất khỏi mắt ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]