Trời chiều sắp sửa xuống núi, đã gần hết một năm, phần lớn thương nhân không còn kinh doanh nữa. Mặc dù là những đường phố phồn hoa nhất trong thành Trung Châu, nhưng bây giờ lại thiếu đi những ánh đèn lồng và tiếng ca hát, lộ vẻ cô đơn vô cùng.
Trương Bình không nhìn Hứa Châm Ngôn rời đi, chỉ là hơi trào phúng nhìn sắc trời bên ngoài, thầm nghĩ dòng họ Trưởng Tôn trong núi Chân Long cũng chỉ như ánh trời chiều tà này mà thôi.
Khi bóng tối dần bao phủ cả thành Trung Châu, Chân Khoái đang ngồi chồm hổm ở một góc phố. Hành động của hắn có vẻ như là đang rút giầy của mình ra, nhưng thực chất là lấy tay chạm vào bụi dưới đất.
Sau khi nhìn thấy tên đầu mục tiềm ẩn của núi Luyện Ngục xong, Chân Khoái đã sớm thối lui khỏi thế giới người tu hành cũng có một lựa chọn thật khó khăn.
Cuộc sống bình tĩnh mà hạnh phúc thật đáng quý trọng, nhưng tính mạng và cuộc sống của hắn lại do Trạm Thai Thiển Đường và Lâm Tịch ban tặng, nên trước khi năm nay kết thúc, hắn đã rời nhà, một đường truy tung tên thương nhân trung niên kia, đi tới thành Trung Châu.
Hắn coi như không có chuyện gì xảy ra mà đứng lên, trở lại trong một căn phòng nhỏ của hàng xóm bên cạnh. Sau đó nhanh chóng đốt cháy nến, rồi chùi chùi thật mạnh những ngón tay đã dính bụi của mình.
Bụi đầu ngón tay hắn rơi xuống có màu phấn hồng, so sánh với loại bột nước tốt nhất của thành Trung Châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ma-bien/3098353/chuong-789.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.