Tần Tích Nguyệt không né tránh, nhưng tay của Trương Bình lại dừng lại, rơi xuống.
Đây chỉ là một động tác rất nhỏ, người bình thường chậm chí khó cảm thấy, nhưng trong cảm giác người tu hành, động tác như vậy thật quá rõ ràng.
- Ta không muốn bị bố thí.
Trương Bình nhìn đầu ngón tay của mình, nói.
Tần Tích Nguyệt nhìn hắn với thần sắc phức tạp, thấp giọng:
- Cảm ơn ngươi đã cho chúng ta chút thời gian.
Trương Bình trầm mặc không nói, chậm rãi lui về sau, ngồi xuống.
- Còn cần bao nhiêu thời gian?
Âm thanh của hắn hơi trống rỗng, giống như tiếng gió bên ngoài thần điện:
- Cả đời sao?
Tần Tích Nguyệt hơi đau lòng nói:
- Rốt cuộc ngươi đã trải qua những chuyện gì ở núi Luyện Ngục...Tại sao ngươi trông như đã mất hết sức sống vậy?
- Một cơn ác mộng vĩnh viễn khiến người ta không muốn nhớ tới, cho dù đã tỉnh rồi, cơn ác mộng ấy vẫn còn.
Trương Bình hờ hững nói.
- Nếu như ngươi đã coi ta là động lực giúp ngươi còn sống.
Tần Tích Nguyệt lấy hết can đảm trong lòng mình, cắn đôi môi xinh đẹp, nhìn Trương Bình nói:
- Vậy ít nhất hai chúng ta phải giống như Lâm Tịch và Cao Á Nam, có thể thấy được nội tâm đối phương, có thể đọc hiểu được suy nghĩ đối phương.
Trương Bình trầm mặc một hồi, rồi nói:
- Không phải mỗi người đều là Lâm Tịch.
- Ngươi hiểu nhầm ý ta.
Tần Tích Nguyệt chăm chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ma-bien/3098349/chuong-787.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.