Chương trước
Chương sau
Thần mộc phi hạc đáp xuống ngọn núi của khoa Chỉ Qua.

Lâm Tịch trở về học viện Thanh Loan.

Hắn hành lễ với Hạ phó viện trưởng, nhìn mặt đất dưới chân mình, hít thở không khí trong lành, cảm xúc trong lòng thật khó tả.

Hắn không thể ngờ rằng sau một thời gian dài như vậy, mình mới trở về nơi này.

- Thật xin lỗi.

Hạ phó viện trưởng hiền lành nhìn Lâm Tịch và Lãnh Thu Ngữ, ôn hòa nói.

An Khả Y ngẩn ngơ, nàng nghĩ rằng câu đầu tiên của Hạ phó viện trưởng có thể là "ngươi làm rất tốt", nhưng thật không ngờ Hạ phó viện trưởng lại mở miệng nói như vậy.

Lâm Tịch hiểu được ý của Hạ phó viện trưởng.

Ở ngọn núi này, hắn càng cảm giác được hơi thở rõ ràng của Khương Ngọc Nhi và Lý Khai Vân, tựa như hai người đó sẽ từ ngã rẻ ngay trước mắt hắn chạy ra đón chào. Cũng ở chỗ này, hắn đã buông lỏng hoàn toàn, nhưng mỗi lần hít thở lại là một lần đau.

Chỉ là hắn đã từng làm thống soái lăng Đông Cảnh, hắn biết thân làm một người cha một người thầy như Hạ phó viện trưởng, ông ta vĩnh viễn phải gánh trách nhiệm nặng nề.

- So sánh với cái chết, sống vĩnh viễn khó hơn/

Nhìn Lãnh Thu Ngữ bên cạnh Lâm Tịch, Hạ phó viện trưởng không an ủi nhiều, chỉ là nhìn nàng nói một câu.

Ánh mắt Lãnh Thu Ngữ mơ hồ, hai dòng nước mắt chảy xuống, nhưng nàng khẽ gật đầu một cái.

- Ta đã chống đỡ nhiều năm rồi, đã quá già rồi. Mấy lão già ở thành Trung Châu cũng đi rất nhiều rồi, tuy rằng họ nhanh hơn ta...nhưng cuối cùng, chính các con phải gánh lấy trách nhiệm này.

Hạ phó viện trưởng mỉm cười, vui mừng nói.

Lâm Tịch và An Khả Y đồng thời ngẩng đầu lên. Từ những lời Hạ phó viện trưởng vừa nói, bọn họ nhận được một tin tức khiến họ phải run sợ.

Nhìn ánh mắt của Lâm Tịch và An Khả Y, Hạ phó viện trưởng ôn hòa nói:

- Thật sự là ta đã không còn nhiều thời gian nữa, nên mới nhất định gọi con về, dặn dò một vài chuyện.

Mặc dù đã biết rõ đáp án, nhưng khi nghe chính Hạ phó viện trưởng thừa nhận, Lâm Tịch nhìn đôi mắt lu mờ nhưng đầy cơ trí của Hạ phó viện trưởng, đó vẫn là một đôi mắt bị bi thương bao quanh. Hắn im lặng thật lâu mà không biết nên nói gì.

Đôi mắt của Hạ phó viện trưởng vô cùng bình tĩnh, ông ta nhìn Lâm Tịch, tựa như đang dặn dò chuyện của người khác:

- Trước khi ta chết và sau khi ta chết, thế gian này sẽ rất khác.

- Điều này không có liên quan quá nhiều đến hoàng đế.

Nhìn Lâm Tịch trầm mặc, tựa như đã biết Lâm Tịch hiểu lầm điều gì, ông ta chậm rãi lắc đầu, giải thích:

- Từ khi Vân Tần bắt đầu lập quốc, kẻ thù lớn nhất của học viện Thanh Loan vẫn là núi Luyện Ngục.

Hai câu nói này vẫn khiến Lâm Tịch cảm thấy khó hiểu, nhưng hắn biết mỗi một câu nói của Hạ phó viện trưởng hiện giờ rất quan trọng, nên hắn chỉ gật đầu, chăm chú lắng nghe.

- Điều quan trọng nhất chính là cảnh giới Đại thánh sư này.

Hạ phó viện trưởng khẽ mỉm cười, nói:

- Bởi vì trong thế giới người tu hành, việc tu hành đến cảnh giới Đại thánh sư thật sự quá khó khăn. Ngay cả một Tướng Thần tiến bộ thần tốc giống như ngươi, có thể chỉ trong mười năm là đạt đến Thánh sư, nhưng nếu muốn tới Đại thánh sư, e rằng phải mất khoảng thời gian hơn ba lần. Có thể nói, hiện giờ chỉ có bốn nơi mới có thể xuất hiện Đại thánh sư.

- Học viện Thanh Loan, chùa Bàn Nhược, núi Luyện Ngục và hoàng thành Trung Châu.

Sau khi dừng lại một chút, Hạ phó viện trưởng nhìn Lâm Tịch, nói:

- Cũng giống như học viện Thanh Loan chúng ta có thể dùng đan dược để rút ngắn thời gian tu hành vậy, cũng chỉ có ba địa phương kia mới có đủ tài nguyên để tạo nên một Đại thánh sư. Còn ở những nơi khác, trước khi tu luyện đến Đại thánh sư, người tu hành đã chết già.

- Năm xưa, một trong những nguyên nhân quan trọng nhất khiến Trương viện trưởng lựa chọn học viện Thanh Loan là gì ông ấy cảm thấy học viện Thanh Loan có thể giúp ông ấy thành tựu Đại thánh sư.

- Đại thánh sư ở thế gian này thật sự quá ít, nhưng không có bất kỳ điển tịch nào ghi chú về cảnh giới Đại thánh sư lại là vì nguyên nhân khác. 

Hạ phó viện trưởng mỉm cười, nói:

- Bởi vì đối với Thánh sư mà nói, Đại thánh sư lại có một nhược điểm rất lớn, nên tất cả Đại thánh sư đều không muốn nhược điểm này bị hậu thế biết đến.

Lâm Tịch cau mày thật chặt, hỏi:

- Nhược điểm?

- Nhược điểm này cũng là nhược điểm của toàn bộ người tu hành.

Hạ phó viện trưởng gật đầu.

Lâm Tịch nghĩ tới điều gì đấy, khẽ nín thở mà nói:

- Ý của ngài là thân thể của chúng ta?

- Suy đoán của ngươi không sai.

Hạ phó viện trưởng cười cười, nói:

- Từ khi đạt đến cảnh giới Quốc sĩ, thân thể người tu hành sẽ không còn biến hóa nhiều nữa, sức mạnh đều bắt nguồn từ hồn lực. Thân thể của Đại thánh sư và Thánh sư không khác gì nhau, nhưng hồn lực của người trước lại hùng hậu hơn...Chính sự biến hóa này đã khiến thân thể người tu hành căn bản không thừa nhận được hồn lực trong cơ thể. Trước khi hồn lực phóng ra bên ngoài, rất có thể chính nó đã xé tan thân thể ra.

- Như vậy không những không thể tùy ý ra tay với người khác, mà còn biến mình thành một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào?

Hạ phó viện trưởng gật đầu, ôn hòa nói:

- Trương viện trưởng đã nói đây là một lý lẽ rất dễ hiểu, có thể coi là pháp tắc của trời đất. Bởi vì thiên nhiên sinh ra sẽ có hạn chế, không thể nào có một vật hay người gì đó cứ tăng trưởng mãi được, như vậy sẽ khiến trời đất không thể chấp nhận được.

Lâm Tịch hít sâu một hơi, gật đầu nói:

- Cũng giống như một dòng suối nhỏ không thể nào có con cá trên trăm cân vậy.

- Chính là lý lẽ đấy.

Hạ phó viện trưởng tươi cười, nhưng lại lắc đầu, nói:

- Nhưng cảnh giới này căn bản không đơn giản như vậy. Bởi vì người tu hành đạt đến cảnh giới Đại thánh sư sẽ không cam lòng để mình vừa ra tay đã chết, cho nên nếu như Đại thánh sư đối mặt với Thánh sư, họ sẽ áp chế hồn lực của mình ở Thánh giai, từ từ tiêu hao sức mạnh của đối phương mà giết chết. Hoặc là sử dụng hồn lực vượt quá Thánh giai một chút, khiến thân thể xuất hiện ám thương, nhưng không đến nỗi khiến mình phải chết.

- Có thể đạt đến Đại thánh sư đều là những người tu hành có kinh nghiệm chiến đấu phong phú nhất, nên từ ý nghĩa này mà nói, mặc dù Đại thánh sư có nhược điểm trí mạng, nhưng vẫn là người vô địch thế gian này.

- Tuy nhiên, từ nhược điểm này mà suy ra, hoặc dựa trên những lý lẽ mà chúng ta đã biết, có thể chắc chắn được rằng còn có cảnh giới trên Đại thánh sư. Bởi vì cho dù là ta, nếu như tiếp tục minh tưởng tu hành, hồn lực còn có thể không ngừng tăng tiến.

Hạ phó viện trưởng nhìn Lâm Tịch một cái, nói tiếp:

- Nhưng không có người nào biết chắc rằng một khi đột phá cảnh giới Đại thánh sư, liệu thân thể có vì không chịu nổi mà trực tiếp chết hay không? Cho nên, đã nhiều năm nay, thế gian này vẫn chưa xuất hiện người tu hành đạt đến cảnh giới hơn Đại thánh sư.

- Nếu Đại thánh sư đấu với Đại thánh sư, kết quả cuối cùng chính là cùng chết sao?

Lâm Tịch nghĩ thông suốt điều quan trọng nhất trong đấy, nhìn Hạ phó viện trưởng mà hỏi.

Hạ phó viện trưởng đáp lại:

- Đây chính là nguyên nhân ta nói sau khi ta chết, thế giới này sẽ rất khác. Nếu như Đại thánh sư thật sự đang chiến đấu sinh tử, kết quả cuối cùng chính là cả hai cùng chết. Chỉ cần có một bên sử dụng toàn lực, đối phương không thể trốn tránh được. Hoặc nếu đối phương tự bạo mà chết, hoặc nếu mình toàn lực ngăn cản, cả hai người cũng phải chết. Điều này nghe rất buồn cười, nhưng sự thật là thế.

Lâm Tịch hỏi:

- Đây chính là nguyên nhân chưởng giáo núi Luyện Ngục không dám tiến vào Vân Tần sao?

- Đây cũng là nguyên nhân khiến chưởng giáo núi Luyện Ngục phải nhờ đến Văn Nhân Thương Nguyệt cùng giết Lý Khổ. Bởi vì đối với một Thánh sư đỉnh phong như Lý Khổ, nếu như không có Văn Nhân Thương Nguyệt, lão ta không thể nào giết chết Lý Khổ mà thân thể không bị tổn thương nặng được.

Hạ phó viện trưởng nhìn Lâm Tịch, trầm giọng nói:

- Hơn nữa, ta nói sau khi ta chết thế giới này sẽ khác không chỉ đơn giản như vậy, bởi vì cho dù Vân Tần có xuất hiện một Đại thánh sư khác, sợ rằng Đại thánh sư núi Luyện Ngục vẫn mạnh hơn một chút.

- Bởi vì Thân Đồ thị có ma biến.

- Không sai.

Lâm Tịch trầm giọng trả lời:

- Sau khi ma biến xong, thân thể bọn họ có thể thừa nhận được việc hồn lực phun ra mạnh hơn. Cho nên, nếu như chưởng giáo núi Luyện Ngục đối mặt với Đại thánh sư khác, rất có thể vẫn còn sống.

- Học viện Thanh Loan chúng ta có Minh Vương Phá Ngục, có quang minh của Minh ca, còn có Đại Hắc, nhiêu đấy đã đủ Đại thánh sư của học viện Thanh Loan có ưu thế.

Hạ phó viện trưởng bình tĩnh nhìn Lâm Tịch, nói:

- Ta để cho Cốc Tâm Âm đi Đường Tàng là vì muốn chuẩn bị sau khi ta chết, học viện sẽ có đủ sức mạnh đe dọa được núi Luyện Ngục.

Lâm Tịch đã hoàn toàn hiểu ý Hạ phó viện trưởng, hơi bi thương nói:

- Ngài muốn Cốc niên trưởng ít nhất phải trở thành một người như Lý Khổ, chỉ là ngài không thể ngờ rằng Cốc niên trưởng lại bị giam ở Đường Tàng lâu như vậy.

- Không có người nào biết được mọi biến số.

Hạ phó viện trưởng nhẹ giọng cảm thán:

- Bây giờ hẳn con đã hiểu đối với học viện Thanh Loan này, con có ý nghĩa như thế nào.

Lâm Tịch trầm mặc một hồi, hỏi:

- Cốc Tâm Âm niên trưởng còn cần bao lâu?

- Khi con đạt đến Thánh sư, có lẽ Âm nhi cũng đã đạt đến rồi.

Hạ phó viện trưởng trầm mặc một hồi, nói:

- Nhưng dựa theo hành động của núi Luyện Ngục, chưởng giáo núi Luyện Ngục sẽ không cho các con nhiều thời gian như vậy.

- Cho nên...ngài cho rằng chưởng giáo núi Luyện Ngục sẽ xuất hiện ở thế gian, thậm chí là trong hành tỉnh Nam Lăng?

Lâm Tịch nhìn Hạ phó viện trưởng, hỏi:

- Đây mới là chuyện ngài thật sự nhắc nhở con?

- Hoàng đế muốn lợi dụng chúng ta đối phó núi Luyện Ngục, nhưng một khi chưởng giáo núi Luyện Ngục đặt chân lên Vân Tần, lão ta sẽ không có hứng thú với hoàng thành Trung Châu, sẽ đối phó với ngươi và Cốc Tâm Âm trước.

Hạ phó viện trưởng gật đầu, nói:

- Trong mắt lão ta, kẻ thù lớn nhất chính là học viện Thanh Loan, nên ngươi không thể trốn tránh được.

Lâm Tịch nghĩ ra không ra biện pháo nào có thể giết chết một Đại thánh sư núi Luyện Ngục có thể giết chết toàn bộ Thánh sư khác, nên hắn nhìn Hạ phó viện trưởng, nhẹ giọng hỏi:

- Có biện pháp nào không?

- Chúng ta đang tìm cách chế tạo một bộ giáp.

Hạ phó viện trưởng nhìn Lâm Tịch, chân thành nói:

- Nếu như ngày đó thật sự đến, ngươi có thể mặc bộ giáp này vào, nhưng chỉ có thể đẩy lui lão ta thôi. Bởi vì khi đó, lão ta chắc chắn còn mạnh hơn bây giờ.

Lâm Tịch hít sâu một hơi, nhìn ông lão cụt tay thật hiền hòa trước mặt mình, trầm giọng nói như đang tuyên thệ:

- Con sẽ cố gắng giúp học viện hoàn thành bộ giáp này.

Hạ phó viện trưởng tươi cười.

Ông ta chậm rãi xoay người, nhìn sơn mạch Đăng Thiên phía sau:

- Núi Luyện Ngục luôn tìm kiếm phương pháp có thể đạt tới cảnh giới vượt qua Đại thánh sư. Trương viện trưởng và ta cũng từng tìm cách để đạt đến cảnh giới đấy.

Ông ta nhìn Lâm Tịch, nhẹ giọng bổ sung:

- Hiện giờ thế giới người tu hành căn bản không có cảnh giới vượt quá Đại thánh sư, nhưng trong một số điển tịch cổ ghi lại, đã nói rằng từng có người tu hành vượt qua Đại thánh sư. Cho nên, bản thân chúng ta tu hành chính là một việc không ngừng thăm dò thế giới mình, thế gian này. Trong một số vùng đất không thể biết, có lẽ có những phương pháp tu hành thậm chí còn mạnh hơn Minh Vương Phá Ngục hay cách tu hành của chùa Bàn Nhược.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.