Trương Bình rơi vào hắc ám vô tận.
Không biết đã rớt xuống bao lâu, cả người hắn đột nhiên dừng lại, tựa như đụng phải một ngọn núi lớn.
Hắn cảm thấy sau khi thân thể mình đột nhiên dừng lại, sau đấy lại tiếp tục rơi xuống, thân thể chìm trong bóng đêm tựa như đã bị xé nứt ra, cuối cùng hắn không còn tỉnh táo nữa.
Hắn rất sợ hãi, liều mạng giãy dụa, khóc lóc và van xin.
Không biết qua bao lâu, hắn từ từ tỉnh táo lại từ trong hắc ám và yên tĩnh tuyệt đối.
Hắn phát hiện mình đang trôi lơ lửng trong dòng nước ấm áp.
Sau khi ánh mắt thích ứng với hắc ám, hắn có thể nhìn thấy mình đang trôi lơ lửng giữa một đầm sâu.
Hắn nhớ lại một vài chuyện, bao gồm cả việc hắn đã nhảy xuống miệng mặt người khổng lồ.
Sau đấy hắn sợ hãi tới mức bắt đầu phát ra âm thanh khác thường.
Bởi vì hắn chỉ liếc mắt nhìn quanh đã thấy được bốn phía đầm sâu này, nhưng cái đầm sâu này lại tựa như một cái ống khói dài, bên trong bóng loáng không hề có một chỗ nhô ra bên ngoài. Điều càng khiến hắn sợ hãi là ngước đầu lên trời lại không hề nhìn thấy ánh sáng mặt trời, căn bản không biết miệng mặt người khổng lồ này sâu bao nhiêu.
Hắn tựa như đã lọt vào địa ngục.
Trong khí hắn thở gấp, mặt nước chợt xuất hiện tầng tầng bọt nước.
Có rất nhiều sợi đây, tựa như rong biển màu đen, đang bơi tới chỗ hắn, cuốn lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ma-bien/3098168/chuong-699.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.