Đã gần cuối năm.
Trong ngự thư phòng, hoàng đế Vân Tần đang ngồi trên long ỷ, trước mặt có mười mấy quan viên quỳ sát dưới đất.
Hoàng đế Vân Tần chậm rãi khép một tờ sớ lại, nhìn đám quan to quyền quý đang quỳ dưới nền đất màu vàng, ánh mắt lạnh lùng mà hơi giễu cợt nhìn chằm chằm vào nhân vật số hai của quân đội hiện nay, Phong Thiên Hàn.
- Ngươi cho rằng địa phương khắp nơi chỉ có vài dân chúng gây chuyện, quân đội không có ai làm phản, là chuyện tốt sao?
Hắn nở một nụ cười lạnh lẽo:
- Mười vạn đại quân của trẫm vây công học viện Thanh Loan...Đại quân ở tiền tuyến Nam Lăng không có đủ lương thực, nhưng mười vạn đại quân vây công học viện Thanh Loan lại có đủ lương thực để cầm chân trong nước, chẳng lẽ ngươi cho rằng tất cả quân nhân Vân Tần là ngu ngóc? Dân chúng gây sự, bọn họ sẽ không tức giận? Sẽ không làm phản?
Phong Thiên Hàn cúi thấp đầu, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, tuy không hiểu rõ ý của hoàng đế nhưng hắn ta không dám cãi lời lại.
- Tuyết băng chỉ có thể phong núi nhất thời, chứ không thể phong núi cả đời.
Hoàng đế Vân Tần lạnh lùng nhìn Phong Thiên Hàn, nói:
- Trẫm có thể đối phó với học viện Thanh Loan là nhờ có đế quốc này, nhờ có quân đội đế quốc. Bọn họ tất nhiên hiểu rằng nếu như đã đối địch với trẫm, họ cần phải chiến đấu với quân đội của trẫm.
- Cho nên, quá bình tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ma-bien/3098172/chuong-701.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.