Bao nhiêu ý nghĩ đang quay cuồng trong óc thì lão già tàn tật đã đápxuống bên tảng đá nơi chỗ Đỗ Duy Sinh đang đứng. Hai người chỉ cách nhau ba bốn thước.
Nhưng Đỗ Duy Sinh không xuất thủ, mà lại nhảy lùi lại một bước, làm cho Quân Vũ kinh ngạc vô cùng.
Đỗ Duy Sinh sợ lão già tàn tật này chăng?
Đôi mắt Quân Vũ nhìn hai người không chớp mắt và theo dõi từng cử chỉ một.
Lão già tàn tật cười khẩy một tiếng, nói :
- Đỗ Duy Sinh, ngươi có nhận được ra ta là ai chăng?
Quân Vũ giật mình đánh thót một cái, lẩm bẩm :
- “Đỗ Duy Sinh là Chưởng môn của một phái, thân phận trên giang hồ đâuphải nhỏ. Còn lão già tàn tật kia là ai mà xưng hô với Đỗ Duy Sinh mộtcách miệt hạ như vậy. Có lẽ lão xem Đỗ Duy Sinh không ra gì”.
Đỗ Duy Sinh nhìn thẳng vào mặt lão, nói :
- Mạc huynh! Mạc huynh chỉ mới tàn phế một đùi và một tay. Dẫu Mạc huynh có cụt cả tứ chi thì Đỗ Duy Sinh này cũng nhìn ra được.
Lão già tàn tật lại cười với giọng thâm độc, nói :
- A! Ta tàn phế một tay một chân, nhưng ta tin chắc không bao giờ lại bại dưới tay Đỗ Duy Sinh ngươi...
Chưa dứt lời, lão dùng một chân còn lại búng một cái, toàn thân bay bổng lên cao hơn một trượng, cánh tay vươn thẳng tới đánh vào Đỗ Duy Sinh.
Cánh tay lão già tàn tật đưa ra rất nhẹ nhàng, khiến Quân Vũ cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-hac-than-kim/2392842/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.