“Đa tạ.” hai chữ thản nhiên tuôn ra, không có chút cảm kích nào, giọng nói lạnh lùng, trầm thấp, cảm xúc không hề dao động.
Nàng nhíu mày, chưa bao giờ gặp người như vậy! Đa tạ à? Thế thôi? Hắn không có cảm xúc gì sao? “Một câu đa tạ cũng không đủ đâu!”
Người này, đúng là khiến nàng có một cảm giác đau lòng đến khó hiểu. Có lẽ chỉ vì vẻ cô độc, cự tuyệt với thế gian toát ra trên người hắn, giống như bị cả thiên hạ vứt bỏ, cho nên mới ngăn cách tất cả ở bên ngoài cánh cửa lòng mình. Nàng thậm chí còn có cảm giác, nếu lúc này, nàng không kéo hắn lên, thì hắn sẽ hoàn toàn bị bóng đêm nuốt chửng mất!
“Cô muốn thế nào?” Bốn chữ nhàn nhạt, nhẹ nhàng vang lên, không hề giống thái độ đối với ân nhân cứu mạng một chút nào.
Tô Cẩm Bình nghe vậy cũng không giận, nàng bước nhanh vài bước lên phía trước, không hề báo trước, kéo cánh tay hắn lôi đi: “Hôm nay tâm tình bà đây không được tốt, huynh phải theo giúp ta ngắm trăng giải sầu!”
Đôi mày đẹp nhăn lại, muốn rút tay về, lại bị nàng bắt lấy cực nhanh, không giãy ra được. Trên khuôn mặt như quan ngọc xuất hiện vẻ khác thường, thân thủ của nàng, không phải là rất tốt, cảm giác không có nội lực, nhưng lại dễ dàng giữ lấy vị trí mấu chốt nhất của người khác, lực nắm cũng được cân nhắc rất chuẩn.
“Buông tay.” Hắn hơi không vui.
Tô Cẩm Bình đang quay lưng về phía hắn, khoé môi hơi cong lên, cuối cùng hắn cũng có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-cua-ban-cung-hoang-thuong-cut/1455891/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.