Tiếng quát to của hắn khiến gân xanh trên tay Tô Cẩm Bình nhảy lên vàicái! Nàng lặng lẽ nghiến răng, trong lòng thầm nhắc chính mình, đừng tức giận, hắn là Hoàng đế, đừng tức giận với hắn! Sát thủ kỵ nhất là cáugiận, bình tĩnh, bình tĩnh!
“Hoàng thượng, nô tỳ biết sai rồi, xin Hoàng thượng thứ tội!” Nét thẹnthùng trên mặt biến mất, thay bằng vẻ mặt cứng ngắc. Tên cẩu hoàng đếnày không dễ quyến rũ chút nào! Rất thiếu đẳng cấp!
Biết sai rồi á? Nhìn vẻ mặt của nàng, có chút dáng vẻ nào của người biết lỗi không?!
“Ha ha…” một tiếng cười khẽ vang lên, giọng nam tử kia dịu dàng như nước chảy trên đá, vô cùng êm tai: “Hoàng thượng, cung nữ này tuy hơi to gan một chút, nhưng cũng không phải tội gì lớn, thần cầu xin thay cho nàngta có được không?”
Đôi mắt tím hơi nhướng lên, kinh ngạc liếc nhìn Thượng Quan Cẩn Duệ mộtcái. Dạ cầu xin cho nữ nhân này, Thượng Quan Cẩn Duệ cũng cầu xin chonàng, khiến hắn rất khó hiểu, nữ nhân này rốt cuộc có điểm gì đáng đểbảo vệ? Nàng căn bản không khác gì một người điên!
Tô Cẩm Bình nghe vậy, ngẩng đầu cảm kích nhìn nam tử áo lam một cái, mày kiếm, mắt sáng, môi phượng, mắt có ý cười trong vắt, khoé môi dịu dànghơi cong lên, y phục màu xanh lam thuần khiết, thanh nhã, không có đeođồ trang sức gì, nhưng nhìn thấy hắn, trong đầu nàng bỗng hiện lên támchữ: “khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc”! (quân tử, khiêm tốn, dịu dàng như ngọc)
Có điều, khoé môi cong cong kia… Nam nhân này cũng không hiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-cua-ban-cung-hoang-thuong-cut/1455890/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.