“Vì sao à?” A, Tô Cẩm Bình nhất thời nghẹn lời, nàng cũng không biết vìsao. Nàng chỉ biết hắn là người đầu tiên khiến nàng cảm thấy đau lòng,cũng là người đầu tiên khiến nàng có cảm giác muốn bảo vệ.
Thấy nàng không nói gì, hắn lại thản nhiên nói tiếp: “Là thương hại à?”giọng điệu hắn như có như không, nếu không chú ý lắng nghe, thì có lẽ sẽ không nghe thấy.
Thương hại? “Không phải!” Nàng to giọng, to đến mức khiến chính nàngcũng phải lắp bắp kinh hãi: “Tô Cẩm Bình ta cũng không có nhiều lòngthương hại không dùng tới như vậy. Có lẽ bởi vì trong lòng ta đã coihuynh là bằng hữu!”
Bằng hữu à? Hai chữ này khiến hắn hơi hoảng hốt, khẽ nhắm mắt lại, dựa vào thân cây, không định nói thêm gì nữa.
“Ôi dào, huynh có muốn rời khỏi hoàng cung không?” A, nếu hắn cũng không muốn ở trong này, bọn họ có thể kết bạn, rồi cùng trốn.
Nàng vừa dứt lời, hắn đã mở to hai mắt, đôi ngươi màu xám bạc sâu như hồ nước, nhưng cũng chứa nhiều tia sáng lạ: “Cô có mục đích gì?” Hắn lạibất tri bất giác bỏ đi sự đề phòng đối với nữ nhân này. Cảm giác chưabao giờ có này khiến cho lòng hắn dấy lên một cảm giác bất an khó hiểu.
“Mục đích á?” Tô Cẩm Bình đùa cợt liếc nhìn hắn một cái: “Mục đích là kết bạn, cùng trốn khỏi hoàng cung!”
Hắn ngẩn người, tia sáng lạnh trong mắt cũng biến mất. Nàng lại đột ngột ghé sát vào tai hắn: “Mắt của huynh, thật sự không nhìn thấy sao?”
Nghe vậy, trên mặt hắn cũng không biểu cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-cua-ban-cung-hoang-thuong-cut/1455892/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.