- Cưng đang học bài à?
- Phải. Babe dậy rồi sao? - An Kỳ cưng nựng miết mặt người thương. - Có muốn ăn gì không, để tôi đi mua cho?
Vệ Minh như con mèo lười mặc chủ nhân ve vuốt. Đôi mắt cậu khép hờ lại, cảm nhận hơi ấm truyền đến từ lòng bàn tay người thương.
- Mai sắp nhỏ tựu trường rồi. Nhanh thật! Mới ngày nào còn đưa đón tụi nó đến trường mẫu giáo Mầm Xanh... - Vệ Minh lại chìm vào trong giấc ngủ. Tác dụng phụ của thuốc khiến cho cậu luôn cảm thấy muốn ngủ hoài.
An Kỳ đợi Vệ Minh ngủ thật say, liền rón rén ra khỏi phòng.
Hai người bảo vệ đã nhẵn mặt An Kỳ nên không hỏi khó anh một câu nào khi thấy anh có ý định lên sân thượng. Anh chào hỏi họ một vài câu thông thường, rồi sải chân bước tiếp.
An Kỳ ngồi tựa lưng vào bể nước, mặt hướng về bầu trời đầy mây mù, ánh trăng yếu ớt như thể ngọn đèn cầy leo lét trước gió Đông, không đủ rọi sáng cụm mây đang vây quanh nó.
Danh bạ của An Kỳ vẫn còn lưu số của người đó. Vì việc quá cấp bách nên anh mới nối lại liên lạc với gã trai này, nhược bằng thời bình, không đời nào anh lại muốn giao du với một kẻ đã năm lần bảy lượt đẩy mình vào chỗ chết.
Gọi đến lần thứ năm thì gã trai ấy mới tiếp điện thoại. Vẫn là cái giọng khốn nạn quen thuộc, nếu nói là yêu dã thì cũng có phần đúng, bởi người nghe rất dễ lầm tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tra-sua-cua-toi-toan-la-dan-nam-vung-he-liet/2562436/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.