Hà Tễ gối đầu trên ngực Tôn Bách Nhật, ủ rũ thì thầm:
- Này, chở tôi đi đâu chơi đi. Ở nhà buồn quá!
- Trưa đi. Giờ hai con mắt díp lại rồi. - Tôn Bạch Nhật càu nhàu. Những ngón tay của hắn làm lược chải lại mái đầu rối bời của gã.
Hà Tễ lớn hơn Tôn Bách Nhật bốn tuổi, nhưng lại học cùng lớp với hắn. Nghe đâu thuở nhỏ bị sang chấn tâm lý do bị bạo hành tinh thần, nên phải đưa đi chữa trị mấy năm trời mới trở lại học đường. Thầy cô không nỡ làm khó, cứ để gã ngồi một góc trong lớp, không có việc cần kíp thì không hỏi, nhằm giảm bớt chứng hoảng loạn nơi gã. Những năm tháng Tiểu học của gã trôi qua trong sự thương hại của bạn bè và giáo viên, tuy rằng đủ điểm lên lớp nhưng khả năng phát âm tiếng Việt của gã lại rất tệ, cơ hồ không thể nói chuẩn các từ như "thoang thoảng", "ngoằn ngoèo", "ngoe nguẩy", "trúc trắc", "thoăn thoắt",... Mãi đến năm trổ mã mới đánh lưỡi được bình thường như người ta.
Hà Tễ ngồi ăn bún thịt nướng cạnh cái võng mà Tôn Bách Nhật đang ngả lưng nằm ngủ. Luôn là hai cuốn chả giò vàng xuộm, nhúm rau thơm xanh mướt, xâu nem nướng thơm ngậy và mớ bún trắng ngà thanh lạnh, phải mua thêm nhiêu đây mới vừa bụng gã, hắn chưa bao giờ mua ít hơn sức ăn của gã...
Hà Tễ vào bếp rửa chén, vừa làm vừa khe khẽ hát bài "Tình bơ vơ".
Ca khúc này gã chỉ nghe được qua hai giọng ca Chế Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tra-sua-cua-toi-toan-la-dan-nam-vung-he-liet/2562434/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.